Mê Hoặc Trầm Mê - Ngoại Truyện 3
Buổi chiều hai người còn có tiết, nên sau khi ăn cơm chưa được bao lâu, Giang Nghiên và Hoắc Đan Dương phải về lại trường học.
Lần này thì họ dùng một chiếc xe cao cấp dưới danh nghĩa của Hoắc Kỳ Chu rất ít người biết, dù các phóng viên có trực ở cổng trường thì họ cũng không biết được người ngồi trong xe là hai nhân vật họ cần tìm, đến khi xe dừng lại, Giang Nghiên bước xuống, một vài phóng viên gần đó mới biết người trong xe là ai!
Lúc này, lực lượng bảo an của trường đã sớm nhận được điện thoại của Hoắc Thị, nên họ đi đến đuổi đám phóng viên đó đi.
Giúp Giang Nghiên thuận lợi quay về ký túc xá cùng Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt ở ký túc xá vẫn luôn đợi cô, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng ngẩn đầu, sau khi phát hiện Giang Nghiên đã trở lại, cô ấy vừa đi qua vừa đưa những tin tức trên Weibo cho Giang Nghiên xem: “Oa, hôm này nhiều ‘dưa lê’ ghê ấy, trong đó còn có một quả liên quan tới tớ, cậu bảo mật thông tin của tớ tốt thật, trên Weibo hoàn toàn không biết tớ là bạn gái của Tôn Chí Hạo, cảm giác được bảo vệ này thật vi diệu quá đi ha ha ha!”
Giang Nghiên cười nói: “Ăn dưa từ từ thôi đừng ăn no quá, sau này còn nhiều dưa cho cậu ăn lắm đó” Cuối cùng thì cô và Mộ Như Tuyết đã thương lượng sẽ kiện Quý Việt Minh, chờ chuyện này công khai, chưa biết được trên Weibo sẽ còn ầm ĩ đến mức nào đâu!
Lâm Duyệt đâu biết được chuyện đó, cô ấy vừa nghe xong rất tò mò, cô ấy bước đến trước mặt Giang Nghiên hỏi: “Còn dưa gì cơ?”
“Cậu á, thay vì suy nghĩ còn loại dưa nào, thì cậu nên nghĩ là cuối tuần này sẽ mặc quần áo trang điểm thế nào để gặp bạn trai tớ và Triệu Dị Chi đi, chẳng phải từ lúc biết được sắp gặp bọn họ cậu đều rối ren không biết nên mặc gì sao?” Giang Nghiên gõ cái đầu nhỏ của Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt xìu xuống, bĩu môi: “Thì tớ cũng hơi rối tí thôi, ai mà biết được bạn trai mới của cậu trâu bò thế chứ, tớ chỉ là dân đen thì làm sao dám tiếp xúc với người trâu bò như vậy, đúng là mệt chết tớ mà.”
Thật sự là vậy mà, do cô ấy quá lúng túng khi tiếp xúc với những nhân vật tầm cỡ như thế, nên sau khi nhận được thư mời tiệc đại thọ của cụ Hoắc, cô ấy cũng không dám đi, ngược lại còn kéo Tôn Chí Hạo đến khách sạn, tiếp đó còn trải qua những chuyện ghê tởm kia.
Nghĩ đến Tôn Chí Hạo, Lâm Duyệt càng chán ghét lắc lắc đầu, cố vứt tên rác rưởi đó ra khỏi đầu, sau đó Lâm Duyệt tiếp tục suy nghĩ về chuyện ăn mặc và trang điểm.
Bên này Lâm Duyệt đang rầu rĩ, bên kia Giang Nghiên chợt nhớ tới ánh mắt lần đầu tiên Hoắc Đan Dương nhìn thấy Mộ Như Tuyết.
Nguyên tác cốt truyện có nói, Hoắc Đan Dương vừa gặp đã yêu Mộ Như Tuyết, vậy thì khi nguyên tác nói Triệu Dị Chi nhìn thấy Lâm Duyệt lần đầu tiên là bắt đầu thích cô ấy, nếu thế thì rất có khả năng sẽ thành sự thật.
Trong nguyên tác, Lâm Duyệt mang thai con của Tôn Chí Hạo nhưng sinh non, sau đó cô ấy thề sẽ trả thù Hoắc Đan Dương và Tôn Chí Hạo, nên khi Triệu Dị Chi quan tâm mình, cô ấy cũng chỉ xem anh như cái đùi vàng mà thôi, chứ không hề có chút tình cảm gì với anh.
Nhưng hiện tại, Lâm Duyệt chủ động chia tay Tôn Chí Hạo, cũng chẳng mang thai gì cả, “Giang Nghiên” cũng không chết, thuận theo tự nhiên, nếu Triệu Dị Chi đối tốt với cô ấy, thì có khả năng 80% hai người sẽ thành đôi đấy.
Nghĩ vậy, ý cười trên mặt Giang Nghiên ngày càng sâu.
Thời gian trôi qua cuối cùng cũng đến thứ sáu, tối thứ sáu chính là lúc Giang Nghiên muốn Lâm Duyệt gặp mặt Hoắc Kỳ Chu và Triệu Dị Chi.
Sau khi Lâm Duyệt tắm xong, cô ấy đi tới đi lui trong ký túc xá, rối rắm một hồi lâu, cuối cùng cũng làm theo đề nghị của Giang Nghiên, chọn một chiếc váy dài màu hồng nhạt, trang điểm theo tông hoa đào, dưới sự hỗ trợ của Giang Nghiên, lớp trang điểm hoa đào trở nên vô cùng tinh tế và xinh đẹp.
Sau đó, hai người đi xuống lầu ngồi xe của Hoắc Kỳ Chu đưa tới, đến ngôi biệt thự thường ngày cô và Hoắc Kỳ Chu thường sống.
Khi xe đến nơi, Hoắc Kỳ Chu và Triệu Dị Chi đều đã tới rồi, vào buổi chiều những người giúp việc ở đây đã bố trí xong hết thảy, trên bàn cơm ở phòng khách đã được bày ra đủ loại đồ ăn, tủ lạnh cũng có không ít rau thịt, để chuẩn bị cho họ cùng nhau nướng BBQ.
Y như dự đoán của Giang Nghiên, vừa nhìn thấy Lâm Duyệt, biểu cảm trên mặt của Triệu Dị Chi lặp tức thay đổi, nó khá giống với biểu cảm của Hoắc Đan Dương khi nhìn thấy Mộ Như Tuyết, tất nhiên là anh ấy rất thích.
Tuy đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt gặp Triệu Dị Chi, nhưng khi thấy ánh mắt đó của Triệu Dị Chi, cô ấy cũng không cảm thấy phản cảm, chỉ hơi khẩn trương nắm tay Giang Nghiên.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Giang Nghiên bèn tìm cớ lôi kéo Hoắc Kỳ Chu đi nơi khác, để lại không gian cho một cặp nam nữ rất có triển vọng trong tương lai này.
Về phần cô, khi thấy ánh mắt của anh, Giang Nghiên nghịch ngợm nháy mắt, bước đến trước mặt anh, thản nhiên nói “Đúng vậy, anh đoán không sai, hai người họ trong nguyên tác chính là một đôi, thật sự quá hạnh phúc rồi.”
Mà Hoắc Kỳ Chu nghe thấy lời giải thích của cô, ánh mắt anh bất giác nhìn trúng đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở của cô, khoảnh khắc đôi môi ấy sắp khép lại, anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi ấy.
Giang Nghiên hơi sửng sốt, nhưng sau đó đã phản ứng lại, cô cười tủm tỉm vươn tay ôm lấy cổ anh, tranh quyền chủ động.
Qua một lúc sau, hai bờ môi kịch liệt giao triền mới dần tách ra, một sợi chỉ bạc lẳng lặng liên kết hai đôi môi của họ, sáng long lanh, vừa dâm mĩ vừa sắc tình, có thể là do thời gian hôn nhau quá dài nên hơi thở của cả hai rất khá dồn dập.
Giang Nghiên khẽ cười một tiếng, ngón tay dài tém sợi chỉ bạc, sau đó lại hôn anh, đầu lưỡi đỏ bừng nhẹ nhàng vươn ra, nuốt trọn những sợi chỉ bạc kia, toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, không hề kiêu ngạo, cứ như trời sinh cô đã quyến rũ mê hoặc như thế.
Đôi mắt Hoắc Kỳ Chu sâu hun hút, ngọn lửa dục vọng như đang bùng cháy nóng bỏng.
Giang Nghiên nhận ra. Cô vui vẻ cười cười, lần mò xuống thân anh, bóp một cái, còn cố ý nói: “Hoắc tổng, anh lại cứng rồi, coi trọng sắc dục quá là không tốt đâu ~”
Dứt lời cô nói tiếp: “Nhưng thật ra thì em rất rất thích như vậy, vì em cũng ướt rồi”
Cô trực tiếp leo lên đùi anh ngồi, sau đó lại hôn lên môi anh.
Độ nóng xung quanh hai người ngày càng tăng, không khí lại ngày càng ái muội, khi nụ hôn kết thúc, bỗng nhiên Hoắc Kỳ Chu nói: “Trong nguyên tác kết cuộc của họ cũng không tốt phải không?”
Giang Nghiên đã quá quen với sự nhạy bén của Hoắc Kỳ Chu, cô “chụt” một cái lên môi anh: “Hoắc tổng thật thông minh, tuy rằng kết cục của họ trong nguyên tác không tốt, nhưng chỉ cần có anh ở đây, em tin rằng, mọi chuyện bất hạnh trong nguyên tác đều sẽ biến mất!”
“Biến mất sao.” Hoắc Kỳ Chu chậm rãi mở miệng, anh nhìn đôi mắt trong trẻo trước mặt, tựa như mọi sự tín nhiệm của cô đều đã đặt hết lên người anh.
Nhưng thực tế, nếu không có anh, thì cô cũng sẽ giải quyết mọi thứ thật tốt thôi —— một cô gái đến từ thế giới khác, anh thì cần cô, nhưng cô thì không nhất thiết sẽ cần sự giúp đỡ của anh.
Cô đến với thế giới này, ở bên cạnh anh, chính là đặt ân may mắn nhất mà trời cao đã an bài cho anh.
“Giang Nghiên, em thật tốt.” Anh đưa tay, chậm rãi vuốt ve mặt cô, vẻ mặt trên mặt anh tuy không rõ ràng, nhưng xúc cảm nơi đáy mắt hoàn toàn không thể che giấu được.
Giang Nghiên nghe được lời khen của anh mà sửng sốt, nhưng cô cũng phản ứng lại rất nhanh, cô vui vẻ cười..
“Hoắc Kỳ Chu, anh cũng rất tốt.” Hai tay cô giữ lấy mặt anh, đặt lên đó một ấn ký vang dội, “Sau này, anh chỉ thuộc về mình em!”
Hoắc Kỳ Chu cắn môi cô, môi răng giao triền mà thì thầm đáp lại cô: “Ừ, anh chỉ thuộc về mình em.”