Thể loại: Truyện ngắn, ngược, sủng, cổ đại, tình yêu, hoàng cung, giang hồ, huyền huyễn.
Nàng phò trợ, bày mưu tính kế giúp Thái tử lên ngôi, đắc tội nhiều người. Hắn hứa hẹn với nàng sẽ không thú một ai khác ngoài nàng khi lập vị.
Vừa trị vị không được bao lâu hắn liền bày mưu thiết kế lừa nàng, để có thể thuận lợi nạp phi. Ngày hoàng cung ngập màu đỏ hỉ sắc cũng là lúc nàng tuyệt vọng mất đi một sinh mạng chưa thành hình.
Biếm nàng vào lãnh cung, đưa nàng cho nhiều người lăng nhục, muốn hại cả gia tộc nàng, giết chết nàng đó là yêu?
Nàng tự hỏi: “Luân hồi thêm kiếp nữa liệu có bớt đau thương?”
“A Uyên! Nếu nàng dám rời xa ta, ta lập tức lấy mạng hắn.”
“Ngươi đã từng giết hắn rồi.”
Người vì nàng hóa ma, vì nàng mà chịu bao người phỉ báng đuổi giết thế thì đã sao? Vẫn chỉ là cái bóng của nàng mà thôi!
“Ngươi muốn ta ở bên cạnh ngươi đến vậy sao?”
“Phải.”
“Cho dù ta chỉ là cái xác?”
“Nếu nàng chết rồi, thiên hạ sẽ bồi táng cùng nàng, kể cả ta.”
“A Uyên! Hắn chết rồi.”
“Ta biết.”
“Vì sao lại giết hắn?”
“Vì hắn là người ta yêu thương nhất.”
Yêu đến tan nát cõi lòng!
“Mân Vĩ! Ngươi đưa ta đi đầu thai chuyển kiếp được không? Ta hối hận rồi.”
“Nợ ta còn chưa trả nàng liền muốn đi sao?”
“Ta nợ ngươi cái gì?”
“Tình.”
Phong ba bão tố bắt đầu vì một chữ tình, kết thúc cũng vì một chữ tình.
Hẹn người kiếp sau trả, lại đời đời kiếp kiếp không trả được.
Người hỏi ta hối hận điều gì nhất?
Chính là chưa từng một lần nhìn về phía sau!