Tái Sinh Quân Hôn - Chương 27
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, xe lửa vừa mới đến trạm, Thẩm Nghị xách hành lý dắt Lý Trình ra nhà ga, sau đó dẫn cô đi ăn trưa, lúc đưa đồ đạc của cô về ký túc xá, cũng đã ba bốn giờ chiều, Thẩm Nghị còn một ngày phép, ngày mốt anh trở về bộ đội, Lý Tình cũng bắt đầu học vào ngày mốt, nói cách khác, bọn họ còn có một ngày.
Thẩm Nghị nhớ Lý Tình mới đến đây, không quen thuộc thành phố này, nên đề nghị dẫn Lý Tình đi dạo một chút.
Lý Tình đồng ý, hai người ngồi xe buýt, đi đến nơi phồn hoa nhất trong thành phố, Lý Tình vui vẻ như đứa nhỏ, sau khi cười xong, cô lén lau khóe mắt ướt nước do cảm động, không để cho Thẩm Nghị nhìn thấy, cô còn nhớ đời trước bản thân quần áo lam lũ, dựa vào nhặt rác kiếm sống, mỗi lần đi ngang qua khu trò chơi cũng chỉ có thể đứng bên ngoài hâm mộ nhìn những người bên trong, cười vui vẻ như vậy, gia đình mỹ mãn như thế.
Nhưng mà bây giờ cô cũng đã có những thứ này, Lý Tình nhích lại gần vòng tay của Thẩm Nghị, khóe miệng cong lên, cô bây giờ thật sự rất hạnh phúc, không tái phạm sai lầm của đời trước.
Thẩm Nghị cúi đầu nhìn Lý Tình đang dựa vào mình, anh xoa đầu cô, cười cưng chìu, nói: “Sao vậy? Có phải chơi mệt rồi không?”
Lý Tình gật đầu, “Ừm, có chút.”
“Vậy anh dẫn em đi mấy nơi khác nhìn một chút, nhanh thôi sẽ đến mùa đông, anh dẫn em đi mua thêm vài bộ quần áo mới.” Thẩm Nghị dắt tay Lý Tình đi đến cửa hàng tổng hợp gần đó.
“Đừng lãng phí tiền, quần áo trước đó của em vẫn mặc được.” Lý Tình không mấy nguyện ý đi mua quần áo, niên đại này tiền có giá trị biết bao, hơn nữa anh Thẩm là quân nhân, tiền lương không có, vậy tiền từ đâu ra?
“Không sao, chồng em có tiền, đừng đau lòng, sau này em muốn mua gì thì mua cái đó, không cần lo lắng.”
“Ò.” Lý Tình hiển nhiên không quá tin, nhưng vẫn đi theo vào, dù sao cũng là tâm ý của anh.
Thẩm Nghị kéo Lý Tình vào cửa hàng tổng hợp khá lớn, ít nhất ở niên đại này có thể coi là cửa hàng tổng hợp lớn nhất cả nước.
Vừa đi vào, nhân viên phục vụ đã tiến lên đón, nhìn hai người một chút, liền thân thiết khen Lý Tình thật xinh đẹp, muốn giới thiệu quần áo.
Thẩm Nghị: “Chúng tôi tự đi xem một chút.”
Nhân viên phục vụ nghe nói như vậy, biết điều đi tiếp những khách hàng khác.
Thẩm Nghị dẫn Lý Tình đến khu vực quần áo nữ, thì nhìn trúng một chiếc váy màu vàng ngỗng, anh nghĩ Lý Tình mặc vào nhất định rất đẹp, liền lấy xuống, “Em thấy chiếc váy này thế nào?”
Lý Tình vốn không tính thật sự mua quần áo, cho nên không nhìn kỹ, lắc đầu, “Không ổn lắm, hơn nữa sắp tới mùa đông, mặc không được mấy lần. Chúng ta đi xem những thứ khác đi.”
Nhưng Thẩm Nghị chỉ muốn nhìn thấy Lý Tình mặc chiếc váy này, “Em đi thử một chút, anh cảm thấy em mặc vào nhất định rất đẹp.”
Anh nhét chiếc váy vào trong tay cô, đẩy cô vào phòng thử.
Lý Tình cởi quần áo ra, mặc váy vào, nhưng dây kéo nằm sau lưng, làm thế nào cũng không kéo lên được, cô gọi: “Anh Thẩm.”
Thẩm Nghị nghe được lập tức đi tới, “Sao thế?”
“Dây kéo kéo không được.” Lý Tình có chút luống cuống.
“Anh đi vào kéo cho em.”
“Ừm.”
Lý Tình hé cửa ra một chút, Thẩm Nghị né người đi vào, liền nhìn thấy mái tóc chưa được buộc của Lý Tình xõa tung trên vai cô, bởi vì luống cuống mà mặt đỏ lên, còn có tấm lưng nhẵn mịn lộ ra ngoài, anh chật vật nuốt nuốt nước miếng, cưỡng xuống dục vọng muốn đưa tay sờ, anh đưa tay kéo khóa lên cho cô.
Sau khi kéo dây kéo lên, Lý Tình mới thở phào nhẹ nhõm, “Anh thấy thế nào? Có phải nhìn không ổn không?”
Thẩm Nghị hoàn hồn, “Không, nhìn rất đẹp.”
Lý Tình nhíu mày, “Ngực hơi căng.”
Lý Tình vừa nói, ánh mắt Thẩm Nghị liền lia tới ngực cô, từ góc nhìn của anh, có thể thấy được khe ngực mất hồn kia, hai con thỏ trắng đó, ngày hôm qua còn nằm trong tay anh, mặc anh nắn bóp.
Thẩm Nghị sợ nhịn không nổi làm Lý Tình tại chỗ này, anh vội ngẩng đầu, “Không sao, thật sự rất đẹp. Anh ra ngoài trước, em thay đồ lại đi.” Anh nói xong lập tức đi ra ngoài, rất có cảm giác chạy trối chết.