Tập Truyện: Bá Đạo Yêu Em - Chương 10
1.
“Trường học này có lịch sử lâu đời, luôn nằm trong top một, cực kỳ nổi tiếng, học của chúng ta đều rất ưu tú, đối với cháu mà nói là hoàn cảnh dạy học vô cùng tuyệt vời.”
“Vậy phiền chú ạ.” Dương Tình mỉm cười.
“Cháu dạy môn anh văn có đúng không?”
“Dạ đúng ạ.”
“Cháu sẽ phụ trách lớp 5-A, chú đã gọi lớp trưởng tới rồi, lát nữa em ấy sẽ dẫn cháu đi tham quan làm quen với hoàn cảnh.”
“Em ấy?”
“Ừ, em ấy là hội trưởng hội học sinh, là một học sinh hết sức ưu tú. . . Vào đi.” Sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc.”
“Em là Tĩnh Nghiêu, hoan nghênh cô đến, cô giáo Dương.” Người mở cửa bước vào là một thiếu niên đẹp như ngọc.
“Em ấy thanh tú như con gái vậy.” Dương Tình nhỏ giọng lẩm bẩm. Con trai mà xinh đẹp như thiên sứ.
2.
“Cô giáo, cô có vị hôn phu đúng không?”
Hai mắt Dương Tình mở to, “Ồ, sao em biết được?”
Mặt dây chuyền cô đeo là một chiếc nhẫn, trên ngón áp út của cô có hằn dấu vết đeo nhẫn, giả sử đã kết hôn thì đeo nhẫn trên ngón tay luôn là được rồi nhỉ?” Tĩnh Nghiêu giải thích.
“Bạn học Tĩnh Nghiêu, khả năng quan sát của em giỏi thật đấy.”
Tĩnh Nghiêu cười khẽ, “Không phải đối với ai em cũng quan sát tỉ mỉ như vậy đâu. Do cô giáo quá đẹp, em thật sự rất hâm mộ vị hôn phu của cô.”
“Đừng nói bậy, sao có thể đùa giỡn cô. . . ” Cằm Dương Tình bị nâng lên, chống lại đôi con ngươi thâm tình kia.
“Cô giáo, em thích cô.” Gương mặt với ngũ quan như điêu khắc của Tĩnh Nghiêu từ từ phóng đại trước mặt cô.
“Đợi, đợi đã, Tĩnh Nghiêu.” Dương Tình muốn đẩy cậu ra, Tĩnh Nghiêu đã đột ngột đứng dậy, “Không chỉ là em, bạn học trong lớp nhất định sẽ thích cô.”
Thì ra là tình cảm yêu mếm giữa giáo viên và học sinh, là cô hiểu sai rồi, Dương Tình nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, điện thoại Tĩnh Nghiêu vang lên, Tĩnh Nghiêu tỏ vẻ áy náy, “Thật có lỗi, tới giờ họp của hội học sinh rồi, xin lỗi không dẫn cô đi tham quan tiếp được.”
“Ừ, em đi đi, ngày mai gặp.”
“Cô giáo, em sẽ bảo vệ cô.” Cậu nói với theo sau lưng cô.
“Ơ kìa!” Dương Tình quay đầu lại, nhưng người nọ đã không còn ở đây.
Câu đó cuối cùng có nghĩa là gì?
3.
Trong đêm.
“Tình, công việc thuận lợi chứ? Chỉ là làm việc thôi mà, sao em lại ở ký túc xá?”
Dương Tình ngồi trên giường nghe điện thoại, vẻ mặt ngọt ngào, “Tiền thuê phòng rất rẻ, còn có thể để dành tiền chuẩn bị kết hôn. Huống chi tạm thời anh cũng không về.”
“Làm như thế không sai, nhưng mà sao lại là giáo viên? Chuyện trước kia xảy ra ở trường học. . . .”
“Anh đừng lo, học sinh trường này có vẻ rất hiểu chuyện.” Dương Tình cắt ngang lời anh ta.
“Có vẻ mà thôi, lỡ như. . .”
“Được rồi, không nhất định sẽ xảy ra lần nữa. Em cúp máy trước đây, ngày mai còn phải đến trường.” Dương Tình cúp điện thoại, cô lắc đầu, không nghĩ đến chuyện này nữa.
4.
“Reng reng ———-” Tiếng chuông vang vọng khắp sân trường.
“Tiết học hôm nay dừng lại ở đây, bài tập là bài dịch trang 52, làm trắc nghiệm.” Dương Tình khép sách giáo khoa lại, chuẩn bị rời khỏi phòng học.
“Cô giáo.” Tĩnh Nghiêu đi về phía cô, “Cô ăn bánh quy không? Đây là món các bạn học làm trong giờ nữ công gia chánh đấy ạ.”
Không đợi Dương Tình trả lời, một trong số nữ sinh vây quanh Tĩnh Nghiêu bỗng lên tiếng, “Cô giáo không được ăn! Đó là phần của bạn học Tĩnh Nghiêu.”
“Ồ? Phải không?” Cậu nghi ngờ nhìn cô bé kia.
Nữ sinh khác cũng ồn ào: “Bạn học Tĩnh Nghiêu, cậu cũng nếm thử bánh tớ làm đi.”
Thấy Tĩnh Nghiêu và các bạn học nữ như vậy, Dương Tình cười cười, đều là các đứa trẻ ngoan, cô vốn tưởng tính tình Tĩnh Nghiêu có chút kỳ lạ, ai ngờ em ấy cũng là một học sinh cấp ba bình thường mà thôi, thật cảm ơn chú đã giới thiệu trường học này cho mình.
Sau khi tan học, trong phòng giáo viên chỉ còn lại mình Dương Tình ở lại soạn giáo án.
Một bàn tay từ sau lưng thò tới bịt miệng Dương Tình lại, Dương Tình hốt hoảng quay phắt lại đẩy tay người đàn ông ra, sau đó luống cuống níu chặt cổ áo ngồi bệt xuống mặt đất.
Ba người mặc đồng phục nam trong trường, trên mặt mang mặt nạ bảo hộ.
“Mấy người là ai? Học sinh trong trường học? Tại sao lại làm như vậy?”
“Cô giáo, chuyện của cô chúng em đã điều tra rồi, ở trường học cũ cô dây dưa không rõ với nam sinh, kết quả bị ép từ chức phải không? Bây giờ giả bộ thanh cao cái gì? Cô cũng có thể đối với chúng em như vậy nha, Dương Tình.” Cậu ta nắm cằm cô.
Hai nam sinh đứng bên cạnh giữ chặt tay cô lại, nam sinh trước mặt bắt đầu cởi cúc áo sơ mi cô, lộ ra da thịt trắng như tuyết, “Oa ~, da cô giáo trắng quá đi!”
“Dừng tay!” Dương Tình ra sức giãy giụa, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, cô nhớ tới lời của nam sinh ở trường học cũ, “Đều tại cô giáo không tốt, ai kêu cô hấp dẫn em.”
Tại sao? Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, nhưng tại sao mọi chuyện đều xảy ra trên đầu cô?
“Các người đang làm gì?” Cửa phòng giáo viên bị đẩy ra, bạn học Tĩnh Nghiêu?
“Đáng chết, chạy mau.” Ba nam sinh kia lập tức chạy vội ra ngoài. “Cô giáo, cô không sao chứ?” Tĩnh Nghiêu nhanh chóng bước tới xem xét.
“Không, không sao, sau em lại ở chỗ này?” Dương Tình vội vàng cài cúc áo lại.
“Em bỏ quên đồ nên quay lại lấy, đúng lúc đi ngang, nghe thấy có tiếng động lạ từ nơi này truyền đến.” Tĩnh Nghiêu đỡ Dương Tình lên, sau đó lấy áo khoát treo ở thành ghế phủ lên cho cô.
“Như vậy à?”
“Để em đưa cô về ký túc xá.” Tĩnh Nghiêu nhẹ nhàng đỡ Dương Tình.
Tay to quá.
“Không sao đâu, em về đi.”
“Xin lỗi, em đã nói là sẽ bảo vệ cô.”
“Em. . . Em không cần phải xin lỗi mà.” Mặt Dương Tình đỏ ửng, “Một mình cô về không sao đâu, chuyện ngày hôm nay xin em đừng nói ra ngoài, tối rồi, về nhà đi.”
“Ừ, được.”
Dương Tình đi về phía cửa, mình xấu hổ cái gì, đối phương chỉ là học sinh.
5.
“If you were a teardrop;
In my eye.
For fear of losing you, I would never cry.
And if the golden sun should cease to shine its light.
Just one smile from you; Would make my whole world bright. . . .”*
*Dịch:
Nếu em là nước mắt,
Hãy ở trong mắt anh
Vì anh sợ đánh mất em nên sẽ không bao giờ khóc.
Và nếu ánh nắng mặt trời ngừng không soi sáng nữa.
Chỉ cần một nụ cười của em.
Cả thể giới của anh sẽ được thắp sáng. . .
Dương Tình nhìn lướt qua các học sinh đang xem sách phía dưới, nhìn đến Tĩnh Nghiêu, thấy cậu đang chống cằm ngắm mình, Dương Tình vội vàng thu hồi tầm mắt.
“Tiếp, lật sang trang tiếp theo.”
Ảnh chụp? Ảnh chụp cảnh bị tấn công ngày hôm qua? Chụp lúc nào?
“Cô giáo? Cô làm sao thế?” Các học sinh ồn ào nhìn về phía Dương Tình. Tĩnh Nghiêu nhếch môi, ý vị không rõ nhìn Dương Tình.
Dương Tình hoàn hồn, cô lao ra khỏi phòng học, “Phần còn lại, các em tự học nhé.”
Không thể nào? Chẳng lẽ các học sinh tấn công cô ngày hôm qua học ở lớp này?
[Cô nói cô bị học sinh tấn công, đây là lời bào chữa của cô đó hả? Đáng tiếc, cách nói của cô chẳng thể nào chấp nhận được, học sinh nói là cô chủ động quyến rũ em ấy.]
[Cái gì?]
[Phạm sai lầm thì phải chịu trách nhiệm không phải sao? Tôi nghĩ cô không ngốc đến nỗi đối đầu với con trai của quan chức cấp cao đâu nhỉ?]
Chóng mặt quá. Dương Tình nhắm mắt tựa sát vào tường.
“Cô giáo, sắc mặt cô không tốt.” Giọng Tĩnh Nghiêu kéo cô về hiện thực, Dương Tình chậm rãi mở to mắt.
“Cô giáo, để em đưa cô đến phòng y tế, sắc mặt cô trông tệ quá.” Tĩnh Nghiêu lo lắng nhìn Dương Tình.
“Ừ.”
6.
“Nhân viên phòng y tế không có ở đây, em vào bằng cách nào?”
“Đây là thẻ ra vào trong tình huống khẩn cấp, có thể mở tất cả cửa ở trường học, cái này chỉ học sinh đặc biệt mới được cấp.” Tĩnh Nghiêu quơ quơ thẻ ra vào trong không trung.
“Có điều không mở được khóa cửa ký túc xá của cô giáo đâu, cô yên tâm.”
“Còn phải nói?” Dương Tình mỉm cười.
“Cô giáo, cuối cùng cô cũng cười rồi, dường như gần đây cô giáo luôn tránh mặt em, có phải cô ghét em lắm không? Đôi mắt sáng ngời bỗng tối xuống.
“Em đã cứu cô nhiều lần, em là học trò cưng của cô mới đúng.” Dương Tình vội trả lời.
“Cô giáo, tình cảm của em đối với cô, là tình yêu giữa nam và nữ, yêu mái tóc dài xinh đẹp của cô, yêu da thịt trắng như tuyết của cô, yêu tính cách dịu dàng của cô, em yêu tất cả ở cô.” Tĩnh Nghiêu kiên định nhìn thẳng vào cô.
“Đừng.. . Đừng nói lung tung.” Bị cậu nhìn chằm chằm, Dương Tình sợ hãi, cô đỏ mặt rũ mi xuống.
Tĩnh Nghiêu đưa tay sờ sờ chiếc nhẫn trên cần cổ xinh đẹp của Dương Tình, “Trái tim cô đã thuộc về người khác rồi.” Nói đến đây, ánh mắt cậu mang theo bi thương nhàn nhạt.
Dương Tình nắm chặt chiếc nhẫn, “Xin lỗi em, bạn học Tĩnh Nghiêu.”
“Tại sao cô giáo phải xin lỗi? Em sẽ không để ý đâu. Tạm thời thì không, bởi vì. . .”
Dương Tình nhíu mày, cái gì gọi là tạm thời thì không?
“Cô giáo, em hỏi cô một vấn đề, nếu cô rất muốn có được thứ gì đó, vậy phải làm thế nào để đạt được?”
“Đương nhiên là phải nỗ lực hết mình mới được! Không thể bỏ cuộc.”
“Thật sao. . . Cô giáo, em đi trước. Tiện thể em sẽ giải thích với các bạn nguyên nhân cô bỏ lớp học giữa chừng, cô từ từ nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.” Dương Tình nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu.
“Cô giáo cứ việc yên tâm, người gây tổn thương cho cô nhất định phải chịu trừng phạt.” Tĩnh Nghiêu nghiêng đầu cười an ủi cô.
“Hả?” Dương Tình ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cậu.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Tĩnh Nghiêu, trong lòng bỗng dâng lên sự rung động không tên.
7.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Dương Tình đi ngang qua. Trước bảng thông báo sao lại tập trung nhiều người như vậy? Chắn hết lối đi, muốn đi qua cũng không được.
“Ôi! Có ba học sinh bị cưỡng chế đuổi học?”
“Nghe nói bọn họ làm bẩn bầu không khí trường học?”
“Ồ! Không thể tin nổi.”
“Cả ba người này đều là cán bộ của hội học sinh.”
Là ba người kia sao? Dương Tình nhìn chằm chằm vào bản tin trên bảng thông báo.
8.
Ban đêm.
Dương Tình nhớ đến câu nói kia của Tĩnh Nghiêu “Người gây tổn thương cho cô nhất định phải chịu trừng phạt”.
Trời ơi, đó là trừng phạt sao? Hay là. . . .
“Cô giáo.”
“Bạn học Tĩnh Nghiêu? Em vào đây bằng cách nào?” Dương Tình ngạc nhiên nhìn Tĩnh Nghiêu.
“Cô giáo chưa khóa cửa.”
“Vậy sao? Chắc cô quên, em tìm cô có chuyện gì?”
Tĩnh Nghiêu đi tới đứng bên cạnh tủ, nhìn đóa hoa hồng xinh đẹp bên trên, “Cô xem, lời tiên đoán của em đã trở thành sự thật rồi?”
Nói như vậy, cẩn thận nghĩ lại, Tĩnh Nghiêu nói cậu có thẻ ra vào tất cả các cửa trong trường, hơn nữa góc độ chụp của mấy tấm ảnh kia, còn có mấy học sinh đột nhiên bị đuổi học, đều là cán bộ hội học sinh. . .
Tất cả những chuyện này đều do cậu âm thầm giở trò quỷ.
“Mấy tấm ảnh kia là do em chụp! Chẳng lẽ là em sai người tới tấn công cô?”
“Em chẳng làm gì cả. Em chỉ muốn cô giáo hòa đồng với mọi người, cho nên mới để lộ vài thông tin về chuyện xảy ra ở trường học cũ của cô, nào biết mấy tên ngốc kia sẽ ra tay với cô. Em không ra mệnh lệnh nào như thế. Huống chi, chẳng phải em đã ra mặt cứu cô hay sao?”
“Rõ ràng em. . . ”
“Đều do cô giáo không tốt, ai bảo cô hấp dẫn đàn ông mà không tự biết.” Tĩnh Nghiêu nhìn Dương Tình.
“Cái gì?” Hai mắt Dương Tình trừng to.
Tĩnh Nghiêu kéo cổ tay mảnh khảnh của cô đến trước mặt mình, cậu bóp mặt cô, “Cho nên, em mới chụp mấy tấm ảnh kia, coi như là trừng phạt cô.”
Tĩnh Nghiêu cúi đầu hôn xuống, “Hả?!” Mặt Dương Tình đỏ như táo chín. Lưỡi của cậu chui vào miệng cô, tham lam cướp đi nước bọt chỉ thuộc về cô, dùng sức thăm dò từng ngóc ngách nhỏ.
“Thả cô ra!” Dương Tình cố tránh thoát nụ hôn mang tính xâm lược của thiếu niên.
Một giây sau, Tĩnh Nghiêu đè cô lên giường, cậu vùi đầu sâu vào chiếc cổ ngọc trắng nõn, hết mút rồi lại hút.
“Tĩnh Nghiêu, chúng ta không được làm như vậy!”
Tĩnh Nghiêu đứng dậy, độc ác nhìn cô, “Cô nói chỉ có thể nỗ lực hết sức mới đạt được thứ mình muốn, em không quan tâm đến mấy chuyện này, cô là của em!”
Cậu dùng một tay cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, sức mạnh đến nỗi cô không thoát được.
Xé bỏ áo sơ mi trắng và váy đen ôm sát mông, ánh mắt cậu sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng đào được bao bọc trong áo bra, cậu đẩy áo bra lên trên, khiến cho hai quả đào mật vừa to vừa nặng rơi vào tay mình, sau đó vuốt ve thật mạnh.
Một tay nắm không hết? Cảm xúc quá mức tuyệt vời, quả thật yêu thích không muốn buông tay.
“Đừng, ừ ~ thả, buông ra.” Hai mắt Dương Tình phiếm hồng, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, cặp đùi ngọc bị ép tách ra hai bên hông Tĩnh Nghiêu giãy giụa kịch liệt.
Bàn tay Tĩnh Nghiêu lần mò xuống hoa tâm, cách quần lót nhẹ nhàng mơn trớn.
“Cô giáo không thành thật, thân thể cô thành thật hơn cô nhiều.” Tĩnh Nghiêu thè lưỡi liếm nước mắt long lanh trên khóe mắt cô.
Hạ thân được Tĩnh Nghiêu âu yếm, Dương Tình cảm nhận được có chất lỏng không ngừng chảy ra khỏi miệng huyệt, gương mặt vốn đã đỏ tươi bây giờ sắp bị thiêu chín luôn rồi.
Tĩnh Nghiêu cởi quần lót cô ra rồi kéo khóa quần mình xuống, đưa vật nam tính đã thức tỉnh từ lâu đến trước cửa hoa huyệt đang chảy nước róc rách, cậu nhún eo một cái, trầm mình vào cơ thể Dương Tình.
“A ~ Đau quá.” Thân thể đã lâu không trải qua tình dục, lúc này bị gậy thịt vừa thô vừa to bất ngờ cắm vào, cực kỳ không quen. Dương Tình cắn môi, cả người căng thẳng.
“Cô giáo, đừng cắn môi, sẽ chảy máu đấy.” Tĩnh Nghiêu đau lòng nói, cậu vội vàng đút ngón tay vào trong miệng cô, thay thế cho bờ môi. Dương Tình dùng sức cắn ngón tay cậu, để lại vết răng sâu hoắm.
Tĩnh Nghiêu chôn mình trong hoa huyệt co rút cao độ của cô, cậu không vội di chuyển, đợi cô thích ứng.
Thấy ngón tay mình từ từ được hàm răng cô buông ra, thân thể cô cũng chầm chậm thả lỏng, Tĩnh Nghiêu không kiềm chế nổi nữa, cậu liên tục ra vào thân thể cô, nặng nề mạnh mẽ đâm tới mấy trăm cái.
“A ~, nhanh quá, dừng lại.” Thân thể bị từng đợt khoái cảm tập kích, lý trí càng không ngừng bị đánh tan rã.
“Tình, hoa huyệt của em chặt quá, sắp kẹp chết anh rồi.” Tĩnh Nghiêu thả hai tay Dương Tình ra, cậu nắm cổ chân cô kéo sang hai bên, tạo thành hình chữ “M”, sau đó gậy thịt càng đâm càng sâu, không cẩn thận chạm phải khối thịt mềm ở nơi sâu nhất kia.
“Ừm a!.” Tay Dương Tình nắm chặt gối đầu, hoa huyệt càng xoắn nhanh không ngừng mút chặt gậy thịt đang chạy nước rút, mật hoa cũng chảy ra ngày càng nhiều.
“Cô giáo, chặt quá, muốn bắn rồi, A. . . ” Gậy thịt phóng thích trong cơ thể cô, tinh dịch trắng đục bắn vào cái miệng nhỏ tham ăn, gậy thịt thô cứng từ từ mềm xuống.
“A!” Cảm nhận được tinh dịch nóng như thiêu đốt của Tĩnh Nghiêu, Dương Tình cũng tiết ra, đầu cô nặng nề ngã xuống gối đầu, tay Tĩnh Nghiêu chống lên mái tóc dài mềm mại của cô, “Thật là, cô giáo hại anh bắn sớm, anh còn chưa muốn đủ đâu!”
Tĩnh Nghiêu trừng phạt đánh nhẹ lên bờ mông co dãn của Dương Tình mấy cái, gậy thịt dưới thân lại ngốc đầu dậy.
Anh lôi kéo thân thể mềm mại của người phụ nữ, ra sức cắm vào, làm không biết mệt.
Suốt cả đêm, Dương Tình không biết mình bị làm bao nhiêu lần, cũng không biết cô đã tiết qua bao nhiêu lần, cô chỉ biết mỗi lần đều bị thiếu niên làm đến tỉnh, tiếp theo bị làm đến choáng váng, mà dường như cậu còn chưa dùng hết thể lực.
8.
“Tình, anh vui lắm, chúng ta kết hôn!”
Trong lễ đường long trọng, chú rễ anh tuấn hứng phấn nói với cô dâu xinh đẹp động lòng người bên cạnh.
“Ừ, Tĩnh Nghiêu.”