Tập Truyện: Bá Đạo Yêu Em - Chương 8
1.
Ban đêm, từng làn gió mát lạnh khiến rèm cửa lay động, ánh trăng len qua song cửa chiếu trên sàn nhà, một đêm bình yên như thế, dễ dàng đi vào mộng đẹp.
Điện thoại trên chiếc bàn đầu giường không ngừng vang lên, Giang Tiểu Quả trở mình không thèm quan tâm, lát nữa nó tự ngắt thôi, một lát say, cuối cùng điện thoại cũng yên tĩnh lại, thiếu nữ giãn đôi lông mày nhíu chặt, có điều điện thoại lại vang lên tiếp, rồi lại tắt, tuần hoàn liên tục, lúc này Giang Tiểu Quả đành phải cầm điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị tên “Hà Mục”, cô nhấn phím nghe.
“Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng cần tìm tôi!” Giang Tiểu Quả cảnh cáo đối phương.
“Ài, đừng giận, có cơ hội kiếm nhiều tiền lắm.” Hà Mục bình chân như vại nói.
Nhiều tiền! Hai mắt Giang Tiểu Quả sáng ngời, “Nói đi.”
Hà Mục đã sớm đoán ra cô sẽ có thái độ này, cho nên anh cũng không rườm rà, “Là như thế này, vừa rồi có một khách hàng gọi đến, trả thù lao năm ngàn vạn để trộm một bức tranh.”
“Năm ngàn vạn một bức tranh? Hẳn là tác phẩm siêu kinh điển, tôi nhận.”
“Tốt lắm, bức tranh đó đã bị một tay giàu có thần bí mua, tôi đã tìm được thông tin của người đó, bây giờ sẽ gửi cho cô, bức tranh này đang ở trong một ngôi biệt thự thuộc sở hữu của anh ta, vị trí của thể của bức tranh thì tôi không biết, cô hãy cải trang thành hầu gái lẻn vào trong, tìm bằng được bức tranh kia. Tôi đã giúp cô tạo một thân phận giả rồi, còn mua xong vé may bay đến thành phố A, 10 giờ sáng ngày mai bay.”
“Được, cảm ơn.” Giang Tiểu Quả đi đến bàn máy tính, mở tài liệu Hà Mục gửi qua.
La Kha, tổng giám đốc ngân hàng La Thị, 36 tuổi, trước mắt chưa kết hôn, mẹ là người Anh, cha là người Trung Quốc, phía sau còn có ba em trai và một em gái, tháng trước, cả bốn người này đã đến nước Mỹ.. .
Căn biệt thự cất giữ bức tranh nằm ở ngoại thành thành phố A, cả khu đó đều đã bị La Kha mua hết, hàng năm vào khoảng tháng bảy tháng tám, nhà họ La sẽ đến căn biệt thự này nghỉ dưỡng mấy tuần lễ, còn thời gian khác đều do quản gia chịu trách nhiệm trông coi, Xem ảnh khuôn viên rộng lớn của căn biệt thự, Giang Tiểu Quả không khỏi líu lưỡi, diện tích gần bằng năm mươi sân bóng quy mô cộng lại, cnm! Quả là một cung điện sa hoa, nhà giàu đáng sợ.
Xem xong thông tin về cá nhân và nơi ở của La Kha xong, Giang Tiểu Quả kéo chuột xuống thì thấy hình một bức tranh, đây là một bức tranh theo phong cách Tây Âu thế kỷ mười tám, có tên là <<Sau giờ ngọ>>, bức tranh vẽ một dòng sông nhỏ êm ả, trên bãi cỏ cạnh bờ sông là một gia đình đến đây dã ngoại, người thì chơi đùa với chú chó nhỏ, người thì nhàn nhã nghỉ ngơi.
Giang Tiểu Quả xem xong tất cả thông tin, cô cười đắc ý, hừ, năm ngàn vạn đang chờ mình!
2.
Giang Tiểu Quả làm việc ở biệt thự nhà họ La đã được một tuần lễ, nhưng chút manh mối về bức tranh cũng chẳng có, cô không khỏi chán nản, mỗi một căn phòng nhỏ ở căn nhà to đùng này, cô đều “Quét dọn” tỉ mỉ, ngoại trừ thư phòng của La Kha. Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều tranh ảnh nổi tiếng, nhưng bức tranh kia vẫn bặt vô âm tính, hơn nữa cô cũng không tìm được bất cứ chốt mở mật thất nào, chẳng lẽ Hà Mục cung cấp thông tin sai?
Buổi tối, Giang Tiểu Quả ngồi trên giường dùng khăn lau khô mái tóc ẩm ướt, đột nhiên bạn cùng phòng ở giường bên cạnh nói với cô: “Này, Quả Quả, cô biết không, ngày mai La tổng sẽ về đây đó.”
Giang Tiểu Quả ngẩn ngơ, “Chẳng phải tầm tháng bảy tháng tám bọn họ mới về sao, tự dưng về sớm thế?”
“Tôi cũng không biết nữa, thỉnh thoảng La tổng cũng có về, nghe nói anh ấy thích căn biệt thự này.”
“Ồ.” Khó trách hôm nay phải quét dọn phòng La Kha, thì ra anh ta sắp trở về, đúng là xui xẻo, tại sao trở về đúng lúc này cơ chứ?
Ngày hôm sau, quả thật La Kha đã trở về, hầu gái xếp thành hai hàng dài trước cửa chính đợi La Kha xuất hiện. Một chiếc bentley vững vàng dừng lại trước cửa, quản gia bước lên mở cửa, một người đàn ông cao lớn bước xuống khỏi xe, khoảnh khắc khi anh bước vào cửa, cả đám nữ hầu đồng loạt khom lưng, Giang Tiểu Quả len lén đánh giá người đàn ông kia, bộ tây trang màu đen đắt đỏ, dáng người cao ngất, mái tóc đen gọn gàng, da dẻ trắng nõn, đôi con ngươi màu xanh đậm cực kỳ phẳng lặng, ngũ quan đẹp như tượng điêu khắc, cao ít nhất phải một mét tám trở lên, đúng là một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.
Dáng vẻ này mà là một người đàn ông 36 tuổi? Ngoại hình thế này còn đẹp trai hơn nhóm thần tượng tiểu thịt tươi trên TV nhiều lắm, hơn nữa còn mang theo sự quyến rũ của người trưởng thành. Chậc chậc chậc, dưới lớp quần áo là thân thể cường tráng, đúng là khiến người ta chảy máu mũi.
“Quả Quả, đi pha cho thiếu gia một ly hồng trà, bây giờ ngài ấy đang ở thư phòng.” Quản gia căn dặn.
Giang Tiểu Quả lau bình hoa chợt dừng lại động tác, cơ hội tới rồi, “Dạ.”
Giang Tiểu Qua bưng ly hồng trà đến trước cửa thư phòng La Kha, cô gõ nhẹ vài cái lên cửa, giọng nói trầm ấm vang ra từ bên trong, “Vào đi.”
Cô đẩy cửa bước vào, “Thiếu gia, hồng trà của ngài.”
“Để trên bàn.” Người đàn ông vẫn tập trung xem tập văn kiện trong tay, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tih, ánh lên mái tóc đen nhánh của anh, tựa như kim quang của một vị thần. Giang Tiểu Quả đặt ly hồng trà lên bàn rồi đi ngay, trên đường đi, cô âm thầm quan sát bốn phía, thấy rồi, bức tranh kia treo ngay trên tường, tối nay có thể hành động.
Ban đêm, căn biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì Giang Tiểu Quả bỏ thuốc mê vào thức ăn của tất cả mọi người trong nhà, bây giờ có lẽ đã tiến vào mộng đẹp rồi, cô thay đồ dạ hành, buộc lại mái tóc dài, cô không rời khỏi phòng bằng cửa chính mà chọn cửa sổ, dù sao trong biệt thự còn có bảo vệ tuần tra và cameras giám sát, tuy bên ngoài cũng có, thế nhưng ít ra cũng không thấy được rõ ràng, bởi vì cô nắp trong chỗ tối, hòa làm một thể với bóng đêm.
Giang Tiểu Quả dùng dây thép đu qua lang cang bảo vệ thư phòng ở lầu hai, rồi nhẹ nhàng đi tới cửa sổ sát đất, sử dụng chìa khóa vạn năng để mở cửa, trong phòng tối om, cô men theo ánh sáng phát ra từ kính mắt, bỗng chốc nhìn thấy hết tất cả mọi thứ trong phòng, lúc cô mang bao tay chuẩn bị lấy bức tranh xuống, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, có người!
Cô vội vàng tháo bức tranh, sau đó tẩu thoát khỏi thư phòng qua đường cũ, cô chạy đến khu hoa viên mê cung cực kỳ rộng lớn bên cạnh căn biệt thự rồi quay đầu nhìn lại, căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông mặc áo ngủ màu đen đi đến ban công quan sát bốn phía, Giang Tiểu Quả lập tức ngồi xổm xuống, trốn sau bờ rào cây xanh cao qua đầu cô, một lát sau, cô bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập ở khắp mọi nơi, chắc là bảo vệ rồi.
Nhìn lại ban công lầu hai, đã không còn một bóng người, theo tìm hiểu trong suốt một tuần qua, cô đã nắm đường đi nước bước của mê cung này trong lòng bàn tay, giữa mê cung là một bể phun nước, cô đi đến bên cạnh bể, nhanh chóng dỡ mấy viên gạch ra, cất bức tranh vào hang động đã đào sẵn từ lâu, sau đó lắp gạch kín lại, tất cả phục hồi nguyên trạng.
Chuẩn bị xong hết thảy, Giang Tiểu Quả thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, việc cần làm bây giờ là phải nhanh chóng trở về phòng ngủ, nếu không mọi người sẽ phát hiện ra hình nộm thế thân trên giường cô, lúc vừa xoay người lại, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước bờ rào, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người cô, Giang Tiểu Quả hít sâu một hơi, vô thức chạy trốn, thế nhưng người đàn ông dễ dàng đuổi kịp cô, anh ta kéo áo cô, cô lập tức né tránh bàn tay anh ta, tuy nhiên cô đã coi thường sức mạnh đàn ông của anh ta, “Xoẹt” một tiếng, áo bị xé rách, sau đó Giang Tiểu Quả mất thăng bằng ngã vào trong bể nước.
Phía vai trái Giang Tiểu Quả, vải vóc bị xé hơn phân nửa, tuột xuống tận eo, lộ ra áo bra màu lam nhạt, còn có phần đẫy đà cuộn trào mãnh liệt kia, cô lập tức dùng hai tay che chắn trước ngực ngồi trong bể câm tức nhìn người đàn ông. Mặt mày La Kha tràn đầy khiếp sợ, ngơ ngác nhìn người trước mắt, cô cũng biết bây giờ cô hấp dẫn biết nhường nào, toàn thân ướt át, từng sợi tóc đen dán sát vào gương mặt trắng noãn, đôi mắt hằm hằm nhìn anh, mà quần áo dạ hành đen bó sát sát người hoàn toàn khiến dáng người có lồi có lõm của cô bại lộ hoàn toàn, phần da thịt lộ ra ngoài không khí trông ngon lành như trái đào mật, hai ngọn núi nhấp nhô theo hơi thở, từng giọt nước chảy dọc theo cổ lọt vào rãnh sâu giữa hai khe núi.
Một màn “Thân thể ẩm ướt hấp dẫn” này đối với La Kha mà nói, chẳng khác nào liều thuốc kích thích thật mạnh, cự long dưới thân bành trướng, anh cũng hết sức bất ngờ, trong suốt ba mươi sáu năm qua, đây là lần đầu tiên anh nảy sinh dục vọng với một người phụ nữ, đối diện với cô gái phía trước, mày kiếm hơi nhíu lại, thì ra cô ấy là kẻ trộm, tuy nhiên khoảnh khắc do dự ngắn ngủi này chỉ tồn tại được hai giây thì tan biến, dù vậy thì sao? Anh vẫn muốn cô, cô chính là món quà mà ông trời ban tặng, nếu cô đã muốn tiền, vậy thì anh sẽ không oán không hối cung cấp bất cứ thứ gì cô muốn.
Thấy người đàn ông trước mặt đứng đơ như tượng, Giang Tiểu Quả vội vàng đứng dậy chạy trốn, đây là cơ hội tốt, có điều bây giờ La Kha đã nhận ra cô, cô không cần trở về giả dạng làm hầu gái nữa, chạy khỏi khu biệt thự này rồi tính sau, về phần bức tranh năm ngàn vạn kia, cô sẽ đến lấy sau.
Tuy nhiên, Giang Tiểu Quả vừa mới thò một chân ra khỏi bể nước, người đàn ông phía sau đã nhào tới ôm lấy cô từ phía sau, kế tiếp anh đè cô xuống mặt đất, ánh mắt khát khao như sói đói nhiều ngày chiếu thẳng vào cô, ánh mắt nóng như lửa không ngừng dao động tới lui giữa mặt và ngực cô, hơn nữa hạ thân cô bị một cây gậy nóng hổi chọc vào, dù không có kinh nghiệm tình dục, nhưng ít nhiều gì cũng từng xem phim heo, đương nhiên cô biết rõ như vậy có nghĩa là gì, mặt cô nóng lên, bàn tay nhỏ bé liên tục đấm lên lồng ngực người đàn ông.
La Kha âm thầm cười lạnh, chút xíu sức đó mà muốn đẩy anh ra? Mơ tưởng! La Kha lấy bộ đàm ra rồi nói: “Quản gia, không cần tìm nữa, bảo mọi người về nghỉ ngơi hết đi, còn nữa, không cho bất cứ một ai tiếp cận hoa viên mê cung.” Nói xong, anh ném bộ đàm sang một bên.
Bàn tay to nóng bỏng nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, sau đó anh nằm rạp xuống, từng nụ hôn như cánh hoa rơi lên mặt cô, hai tay xé mở quần áo cô gái nhỏ dưới thân, sau đó kéo áo bra lên, tà ác xoa nắn hai ngọn núi.
Rốt cuộc Giang Tiểu Quả không thể chịu đựng được nữa, cô gào to: “Cảnh cáo anh, thức thời thì tự buông bổn tiểu thư ra, bằng không anh nhất định phải chết.” Đôi chân mảnh khảnh không ngừng giãy giụa, hi vọng có thể đạp trúng mệnh căn của người đàn ông, thế nhưng không có kết quả, cô bị đôi chân rắn chắc như thép của cô kẹp chặt không thể động đậy.
Anh thổi một luồng khí nóng vào tai cô, khiến toàn thân cô mềm nhũn, sau đó giọng đàn ông vừa êm tai vừa khêu gợi truyền đến: “Không ngờ, lần đầu tiên lại là dã chiến.”
Lòng Giang Tiểu Quả gần như đã tuyệt vọng, xem ra cô nhất định cô sẽ bị anh đè ra làm ngay chỗ này. Cả người bị đôi bàn tay linh hoạt vuốt ve, hạ thân chảy đầy dâm thủy, cảm giác trống rỗng từ từ xuất hiện, hai chân cô không khỏi khép lại ma sát vào nhau, dường như khát vọng động tác người đàn ông nhanh thêm chút nữa, đột nhiên người đàn ông đứng dậy khỏi người cô, anh cởi đồ ngủ, sau đó lại ôm lấy cô, dùng áo ngủ của anh trải lên mặt đất, cuối cùng mới nhẹ nhàng thả cô xuống.
Người đàn ông nằm rạp người trên đỉnh núi cao vút mượt mà của thiếu nữ, vừa liếm láp, vừa châm ngòi, một tay bắt lấy bên còn lại nặng nề vuốt ve, còn một tay lần xuống hoa tâm, niết lấy hoa châu. Động tác của La Kha chính xác đến nỗi cô gái vừa đau vừa thích.
Trước sự trêu đùa mãnh liệt của anh, khoái cảm tràn ra khỏi cổ họng cô, “A a. . . Ừ. . . .” Bàn tay trắng như ngọc lùa vào mái tóc đen dày của anh, ép đầu anh sát vào đôi bồng đào của mình hơn.
Dịch yêu chảy ra khỏi cửa động giống như một dòng suối nhỏ, cảm giác trống rỗng càng ngày càng rõ ràng, ngày càng bành trướng trong cơ thể, cô cầu xin người đàn ông đang nằm sấp trên người mình, “Ưm ư, cầu xin anh, cho tôi!”
Giọng điệu mềm nhũn như con mèo nhỏ của cô chạm trúng sợi dây cung trong lòng anh, anh hôn lên đôi môi hơi hé mở của thiếu nữ, sau đó tách đôi chân trắng nõn của cô ra, nắm vật nam tính chầm chậm tiến vào cơ thể cô, cả đường thông suốt, cắm vào chỗ sâu nhất, may mắn là chất lỏng trơn ướt đầy đủ mới không khiến cô cảm thấy đau đớn, thêm vào đó là cảm giác căng trướng phong phú đến nỗi nói không nên lời.
La Kha kiềm chế ham muốn rong ruổi, chờ Giang Tiểu Quả thích ứng, trong quá trình chờ đợi, anh quan sát chuyển biến biểu hiện trên mặt cô gái, từ nhíu mày thở dốc biến thành khoan khoái dễ chịu, hai mắt bị một lớp sương mờ mang tên dục vọng bao trùm, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, “Ưm. . . Di chuyển đi.”
Nhận được sự cho phép của cô, La Kha mặc kệ cảm nhận của cô, anh mạnh mẽ xông thẳng vào, thấy nước bọt tràn ra khỏi miệng cô, anh cúi đầu, nhét lưỡi to vào chiếc miệng nhỏ mang mùi đàn hương, cùng cô dây dưa trao đổi nước bọt, lực đạo hung mãnh dưới thân chẳng những không giảm bớt, mà còn có xu hướng tăng thêm.
Quá sung sướng, cả hai cái miệng nhỏ của cô gái đều bị anh ăn, đặc biệt là cái miệng nhỏ nhắn bên dưới, vẫn luôn mút chặt gậy thịt không chịu buông ra, lúc lui ra ngoài, vách thịt mềm mại còn cọ sát xoắn lấy gậy thịt, da thịt non mịn trong mật động dường như có lực hút cực lớn, không ngừng dẫn dụ gậy thịt chọc vào càng mạnh, càng sâu, khoái cảm cuồn cuộn liên tục xâm chiếm trí não anh, làm chết cô, đâm chết cô ngay tại dưới thân mình.
Ý tưởng kinh khủng này dần dần hình thành trong đầu, bàn tay bên hông vô thức xoa bóp đôi gò bồng đào của cô, tựa như vắt mì bị bóp thành muôn hình vạn trạng, thịt mềm tràn ra khỏi kẽ tay, hình ảnh này khiến mắt anh đỏ ngầu, lực mông đánh vào hoa tâm càng thêm nặng nề, mông nhỏ của cô đỏ bừng một mảng.
“A. . . . Mạnh quá. . . . Hu hu hu, chết mất.” Giang Tiểu Quả cố hết sức thừa nhận dục vọng chẳng khác nào dã thú của anh, đôi chân quấn quanh eo La Kha còn còn chút sức.
La Kha thuận thế kéo chân cô tách ra hai bên, tạo thành hình chữ “M”, bờ mông va chạm không ngừng nghỉ giống như động cơ máy móc, phát tiết từng trận dục hỏa trên người cô.
Người đàn ông đang cày cấy trên người cô, nhìn thế nào cũng không giống một lão xử nam trong truyền thuyết. Nghe nói trong lần đầu tiên, xử nam bắn rất nhanh, có điều La Kha càng làm càng hăng, mặc dù vô cùng thoải mái, somg đối với người cũng trải qua lần đầu như cô, quả thật quá mức kịch liệt, trong lòng cô âm thầm cầu xin anh kết thúc nhanh một chút.
“Bé cưng, em giỏi quá, tôi sắp chết trên người em luôn rồi, hưm. . . ha.” La Kha trán đối trán với cô, anh nhắm mắt hưởng thụ, đầu óc trống rỗng, chỉ có dưới thân nhịp nhàng tương giao, thân thể thỏa mãn, cô thật sự quá tuyệt vời, bất luận chọc vào nhanh đến đâu, hoa huyệt vẫn nóng như vậy, ẩm ướt như vậy.
Giang Tiểu Quả cảm nhận được có gì có sắp phun trào trong tiểu huyệt, cô hét lên một tiếng, huyệt mềm khẽ mấp máy, phun ra vô số chất lỏng, tràn ra khỏi nơi tương giao, cô hít thở dồn dập, người đàn ông ghê tởm kia. . . Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, cô chơi xấu cố ý xoắn chặt hoa huyệt, quả nhiên, đột nhiên bị lực hút cực mạnh xoắn lấy, La Kha mất khống chế, tuy nhiên anh kịp thời kiềm chế lại, bằng không chưa được thỏa mãn đã bắn ra trong cơ thể cô rồi.
La Kha dùng sức không lớn không nhỏ đánh lên bờ mông mềm mại của cô một cái, khiến cô thở gấp: “A. . . .”
“Bé cưng, muốn tôi bắn sớm? Làm chết em.” Anh trừng phạt hung hăng xoa nắn hoa châu, còn bấm một cái.
“A a a a, tôi sai rồi, đừng làm thế, a. . . .” Giang Tiểu Quả nắm chặt cánh tay đang kiềm bên hông mình, cô đau khổ khóc lóc cần xin anh, khoái cảm cực hạn như thế, giống như sóng biển cuồn cuộn nhấn chìm cô.
Không biết trải qua bao lâu, Giang Tiểu Quả đờ đẫn nhìn ánh trăng bị mây đen che phủ trên trời cao, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, thân thể nóng rực, tuy có cơn gió nhè nhẹ thổi qua, song không thể nào cuốn bay sóng tình kịch liệt. Thân thể lại phun trào, lúc này, người đàn ông mới chịu phóng thích tinh dịch vào trong cơ thể cô. Thần trí Giang Tiểu Quả không thắng nổi sự mệt mỏi của cơ thể, cô hoàn toàn ngất đi trước khi vòng quay kích tình tiếp theo bắt đầu chuyển động.
3.
Hai mắt chậm rãi mở ra, cảm giác thân thể giống như bị ô tô nghiền nát vô số lần, mật động nóng rát, cô không còn sức bước xuống giường cho nên đảo mắt nhìn quanh, đây là phòng La Kha, cách đó không xa, tên đầu xỏ tối qua đang nhàn nhã ngồi trên salon, mặc quần áo thoải mái ở nhà, tinh thần phấn chấn, trên tay anh là quyển sách dày cộm, cảm nhận được tầm mắt cô, anh thả quyển sách xuống rồi đi đến bên cạnh giường, từ trên cao thưởng thức cảnh đẹp.
Phần lưng Giang Tiểu Quả lộ ra bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phần lưng trắng noãn, chiếc chăn tuột xuống khỏi lưng, toàn thân đều là dấu hôn xanh xanh tím tím, gương mặt mềm mại chưa hết ửng đỏ, đôi con ngươi màu đen thuần khiết nghi ngờ nhìn anh.
Anh ta đang nhìn cái gì? Giang Tiểu Quả âm thầm đặt câu hỏi, sau đó ánh mắt dời xuống, nửa thân trên bại lộ trong không khí, thấy đáy mắt La Kha lại xuất hiện dục hỏa, cô không màng đến thân thể yếu ớt mỏi nhừ, kéo chăn che đến tận cổ, cảnh giác nhìn anh.
Thấy cảnh đẹp biến mất, La Kha thất vọng thở dài một hơi, anh ngồi xuống mép giường vuốt thẳng mấy loạn tóc rối tung của cô, sau đó dịu dàng hỏi: “Đói bụng không? Bây giờ cũng giữa trưa rồi, tôi gọi người mang thức ăn đến cho em nhé?”
“Được.” Nói tới, quả thật cô rất đói, đều do tên đàn ông này!
Cuộc sống người có tiền đúng là khác biệt, món ăn vừa ngon vừa đắt đỏ, hơn nữa còn vô cùng thoải mái hưởng dụng trên giường, Giang Tiểu Quả thư thư thả thả dang hai tay dựa vào gối mềm phía sau lưng, thiên đường là đây! Có điều trở lại thực tế, cảm giác của cô từ thiên đường lao thẳng xuống địa ngục, sao anh ta lại đối xử với cô như vậy? Rõ ràng anh ta biết cô là kẻ trộm. . .
Trong khi cô đang suy nghĩ lung tung, La Kha vừa ra ngoài đã trở về, anh ngồi xuống mép giường một lần nữa, quan tâm hỏi han cô: “Ăn no chưa?”
“Ừ.” Giang Tiểu Quả nhìn anh một cái, sau đó bắt đầu thưởng thức rồi đánh giá, vẻ ngoài người đàn ông này quả là khiến người ta căm phẫn, chỉ mới nhìn một cái mà tim đã đập loạn nhịp.
“Phía dưới của em. . . Còn đau không?” Nói đến đoạn sau, anh có chút xấu hổ.
“Đau.”
“Tôi đi lấy thuốc bôi cho em.” La Kha đứng lên đi ra ngoài lấy thuốc cho cô.
Giang Tiểu Quả gọi anh lại, “Anh định xử lý tôi thế nào?”
Anh quay lại nói với cô: “Em trộm tranh của tôi, giao em cho cục cảnh sát chưa chắc đã tìm được tranh, chẳng bằng giữ em bên cạnh tôi cả đời, coi như là bồi thường vậy.”
“Anh biết tôi là trộm? Trong ngôi biệt thự này nhiều đồ quý giá như thế, người đến đây ăn trộm tranh không nhất thiết là tôi.” Giang Tiểu Quả cười lạnh hỏi lại.
La Kha nhíu mày, không có ý so đo với cô xem ai trộm đi bức tranh, anh đỡ cô ngồi lên, bàn tay vuốt ve bờ lưng mịn màng, sau khi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vầng trán trơn bóng của cô, anh mới cười nói: “Em tự ý xông vào nhà dân, tôi vẫn có thể bắt nhốt em.”
“Vậy anh. . . ” Hành động cầm thú tối qua là chuyện gì đây? Không đợi cô nói xong, anh đã nâng cằm cô lên, thâm tình hôn sâu, đầu lưỡi truy đuổi đầu lưỡi cô, giao thoa, đôi mắt cô từ kinh ngạc từ từ trở nên trầm mê, cánh tay không tự giác ôm lấy người đàn ông hôn nồng nhiệt, mãi cho đến khi cô hít thở không thông, anh mới buông cô ra, nước bọt ướt át thấm đẫm môi hai người.
“Ngoan, tôi đi lấy thuốc bôi cho em.” La Kha rời khỏi phòng, sau đó khóa cửa lại.
4.
La Kha gọi Giang Tiểu Quả vào thư phòng, anh bảo cô đến phòng rửa mặt bên cạnh thay quần áo, cô vô cùng nghi ngờ, thay quần áo gì?
Đi vào, mặt cô đỏ lên ngay lập tức, một bộ đồ lót hồng phấn cùng với váy ngắn, ngực thấp hơn nhiều so với trang phục hầu gái. Áo bra không có đệm lót, chỉ vẻn vẹn có vải vóc, là loại vải mỏng nhỏ xíu, chỉ đủ để che lại nụ hồng, đặc biệt nhất chính là, giữa quần lót có một khe hở, để lộ hoa huyệt. Ông chú biến thái này! Sau khi mặc đồng phục hầu gái gợi cảm xong, còn phải mang vớ dài màu đen và giày cao gót cũng màu đen.
Ra khỏi phòng rửa mặt, La Kha vừa gật đầu vừa đi vòng xung quanh cô đánh giá, đúng là cực kỳ thỏa mãn, “Đi tới giá sách, lấy quyển sách bìa xanh lá cây trên hàng thứ sáu cho tôi.”
Giang Tiểu Quả hung hăng nhìn chằm chằm anh, song cô vẫn nghe theo lời chỉ đạo đi đến giá sách. Ánh mắt như có lửa của người đàn ông không rời khỏi người cô dù chỉ một giây, dường như muốn xuyên qua vải vóc nhẹ nhàng phủ lên da thịt cô. Ham muốn của người đàn ông này cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ là do độc thân quá lâu rồi, bất luận là ban ngày hay là ban đêm, chỉ cần có hứng, anh sẽ mạnh mẽ đè cô ra, ghét nhất chính là mỗi lần như thế, cô để để anh thực hiện ý đồ thành công.
Bởi vì đã trải qua dạy dỗ, bây giờ chỉ cần anh tùy tiện trêu chọc cô sẽ ướt át, giống như lúc này vậy, chỉ với một ánh mắt nóng rực cũng đủ khiến cả người cô trở nên bức rức.
Kệ thứ sáu trên giá sách, người cao một mét sáu cộng thêm giày cao gót như cô cũng với không tới. La Kha hoàn toàn mê đắm nhìn cô gái đang cố sức với lên cao, ánh mắt anh chẳng khác nào dã thú sẽ ăn đồ ăn tươi ngon trước mắt ngay tức khắc, bộ váy hầu gái cô đang mặc vốn đã siêu ngắn, cộng thêm động tác với tay, cả bộ váy kéo lên cao, làn váy chỉ chấm ngang cặp mông rất tròn.
Cự long dưới thân đã sưng to ngay từ khi cô bước ra khỏi phòng rửa mặt, một màn nóng bỏng này càng khiến nó lớn hơn một vòng. La Kha đi tới, dán sát sau lưng cô, dễ dàng lấy được quyển sách kia để xuống phía dưới, Giang Tiểu Quả ngạc nhiên quay lại nhìn anh.
“Đúng là làm việc không chuyên nghiệp, để chủ nhân phải tự mình ra tay.” Anh vỗ nhẹ lên cặp mông tròn co dãn, sau đó trở lại bàn sách ngồi xuống.
“Quả Quả, giúp tôi tìm một cái cúc áo, hình như nó rơi xuống thảm rồi.”
“Được.” Giang Tiểu Quả bất đắc dĩ thực hiện theo nhiệm vụ anh giao, cô đi đến tấm thảm dày chỉ cách bàn sách vài bước chân, không đợi cô ngồi xuống tìm cúc áo, La Kha đã ra lệnh: “Quỳ gối xuống mặt thảm, vểnh mông về phía tôi.”
Giang Tiểu Quả làm theo, cô quỳ xuống tìm kiếm. Động tác này hoàn toàn phơi bày cảnh đẹp dưới váy ra trước mắt anh, dẫn dụ ánh mắt nóng bỏng ghé thăm lần nữa, hoa huyệt lõa lồ gần như mở ra, còn tiết ra rất nhiều mật hoa, dường như có kiến bò qua đường hành lang bên trong, ngưa ngứa, nhưng không có cách nào làm cho hết ngứa, chỉ có thể dựa vào gậy thịt, cô cố ý vểnh mông lên cao, thỉnh thoảng lắc lư, cửa động rộng mở, dụ dỗ phạm tội.
La Kha kiềm chế không nổi trước sự quyến rũ của mỹ nhân và sự trướng đau dưới hạ thân, anh đứng sau lưng cô, bắt lấy mông nhỏ của cô nâng lên cao, chuyển cô từ quỳ thành đứng, hai tay vẫn còn chống trên mặt thảm. Anh dùng hai ngón tay cắm vào mật động đã sớm ẩm ướt từ lâu, ra vào hai cái, anh kéo khóa quần tây xuống, đổi thành cự long nóng hổi, giữ chặt eo nhỏ, đâm thẳng vào.
“Tiểu yêu tinh, dụ dỗ tôi, tôi sẽ khiến em biết thế nào là tự gánh lấy hậu quả!” Anh va chạm dồn dập hơn trăm cái, sau đó thả chậm tốc độ, hoàn toàn rút gậy thịt ra khỏi cửa động, tiếp đó chọc thật sâu vào điểm G của cô một lần nữa, tới tới lui lui ấy chục cái, anh mới khôi phục tốc độ dũng mãnh ban đầu, nhanh chóng chạy nước rút. La Kha muốn đổi sang tư thế khác, anh kéo Giang Tiểu Quả lại đối mặt với mình rồi bế bổng cô lên. Sau khi điều chỉnh ghế ngồi ở mức cao nhất, anh đặt cô lên mặt ghế, hai chân dang rộng gác lên thành ghế.
Cởi bỏ cúc áo, đôi tiểu bạch thỏ lập tức nhảy ra, anh không chờ được vội kéo vải vóc vướng víu che chắn nụ hồng mai, xoa bóp nơi căng tròn mềm mại, chất lỏng từ nơi tương giao chảy ra thấm ướt mặt ghế và bề mặt thảm, nghĩ đến lát nữa có người hầu vào thu dọn, cảm giác vừa e ngại vừa kích thích cực hạn, hoa huyệt không khỏi co rút, dâm thủy chảy ra càng nhiều hơn nữa.
“Hừ, sao lại chặt đến thế? Xem ra tôi còn chưa làm chết em.”
“Thoải mái quá. . . A. . . Đâm vào. . . ” Giang Tiểu Quả níu vạt áo sơ mi trắng của La Kha, bờ mông trắng ngần kề sát vào eo anh, nghênh đón động tác anh, để gậy thịt tiến vào sâu hơn, mỗi một lần va chạm đều chạm đến miệng tử cung. Hai người ân ái trong thư phòng suốt cả ngày, có đôi khi trên bàn sách, có đôi khi tựa vào giá sách, có đôi khi tựa vào tường. . .