Tù Giam - Chương 11
Năm mới đã đến, mùa xuân cũng đi qua, mùa hè đang đến gần, càng đến gần ngày ra ngoài, Tiêu Tiêu luôn luôn cảm thấy lo lắng vô cớ, có lẽ bởi vì cách ly với thế giới bên ngoài quá lâu, không thể tránh khỏi có chút e ngại việc hòa nhập vào xã hội, có lẽ càng sợ mình không thể tìm thấy sự tốt đẹp của thế giới đó, thay vào đó lại bắt đầu nhớ Bắc Sơn.
Tiêu Tiêu càng ngày càng trở nên im lặng, cô muốn đi ra ngoài, Trần Phỉ Phỉ đã ở trong này gần 20 năm, bây giờ Tiêu Tiêu phát hiện ra dường như cô không thể tìm được bất kỳ chủ đề gì để nói với cô ấy. Cả Bắc Sơn đều biết người phụ nữ của Dương Tổng sắp ra tù rồi. Mỗi khi Tiêu Tiêu đến chỗ Dương Uyên, Dương Uyên càng thêm điên cuồng so với lúc trước, có lần hung hăng làm ba lần, suýt chút nữa Tiêu Tiêu tưởng rằng mình sẽ chết, đừng nói không thể đi lại, trong mấy ngày, cô đi tiểu đều cảm thấy đau. Tiêu Tiêu biết vì sao, nhưng mà cô muốn nói, cô vẫn sẽ cùng anh, cho dù ra tù, cô vẫn muốn ở bên anh.
Ngày cô ra tù ngày càng gần hơn, những chuyện mà Tiêu Tiêu nặng lòng từ từ biến mất, toàn thân tràn đầy sức sống, cô lên kế hoạch tốt sẽ làm việc gì đầu tiên khi bước ra ngoài, việc thứ hai sẽ làm là gì. Trừ cái tên còn lại đều vứt bỏ hết, Tiêu Tiêu dự định định cư ở gần thành phố Bắc Sơn, cô tính toán tiếp tục gặp Dương Uyên, không kết hôn cũng không sao. Cô dự định sẽ nói chuyện với Dương Uyên, để cho cô cách vài ngày, có thể gặp mặt Trần Phỉ Phỉ một lần, mang cho Trần Phỉ Phỉ vài món đồ.
Tiêu Tiêu giặt sạch quần áo tù nhân của mình và Trần Phỉ Phỉ, sau khi trở lại trong phòng giam, hong khô một bên trên dây thừng mà cô tự làm, trời nóng nực, cả đêm chắc sẽ khô.
Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ treo trong hành lanh nhà tù, đã 22:48, Trần Phỉ Phỉ vẫn chưa trở về. Tiêu Tiêu đang suy nghĩ không biết Trần Phỉ Phỉ có đến nhà vệ sinh hút thuốc không, đột nhiên, trong phòng giam yên lặng truyền ra tiếng hét, có người gào lên, “Đánh người, sắp đánh chết người rồi, đánh chết người rồi!”
Đột nhiên Tiêu Tiêu có linh cảm xấu, một người phụ nữ điên cuồng chạy đến trước mặt Tiêu Tiêu, nắm chặt cánh tay của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu cau mày, đau đớn vô cùng.
“Trần Phỉ Phỉ sắp đánh chết người rồi, cô mau chạy tới xem đi.” Vẻ mặt người phụ nữ hoảng sợ níu Tiêu Tiêu hét, kích động đến văng nước miếng lên mặt Tiêu Tiêu.
Ầm ầm, Tiêu Tiêu chỉ nghe thấy Trần Phỉ Phỉ, đánh chết, đầu óc đột nhiên nổ tung, chân trần chạy nhanh về phía trước.
Có khoảng ba vòng rất nhiều người bao quanh vòng tròn, Tiêu Tiêu đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng thút thít đau đớn của người phụ nữ và tiếng Trần Phỉ Phỉ thở hổn hển. Bên tai còn có tiếng các tù nhân nói gì đó về bất động. Trái tim Tiêu Tiêu thắt lại, liều mạng chen vào bên trong, đột nhiên trống rỗng, cô lảo đảo ngã vào nhà vệ sinh, dưới chân cô một vài nữ tù nhân nằm trong vũng máu, trước mặt, khuôn mặt Trần Phỉ Phỉ đẫm máu, bóp mặt nữ tù nhân trong tay đập vào tường.
Tiêu Tiêu chuẩn bị bước lên ngăn lại, đột nhiên, toàn bộ đèn đều tắt, trong bóng đêm, Tiêu Tiêu cảm giác một hồi đau nhức, có người nắm lấy tóc của cô, Tiêu Tiêu nắm lấy tay người kia cố gắng vùng vẫy, hai người đụng vào nhau, người nọ đánh Tiêu Tiêu vài cái, lý trí nói cho cô biết chỉ cần nhẫn nại thì sẽ không sao. Sau đó cô phát hiện người phụ nữ dường như muốn đánh chết cô, không phải đánh vào huyệt Thái Dương thì vào ngực.
Cơn giận trong lòng dần trỗi dậy, nếu cô không phản kháng sẽ thật sự bị đánh chết. Trong đầu Tiêu Tiêu cứ nói, phản kháng phản kháng, đánh cô ta đánh cô ta, dùng sức đánh cô ta… Cô bèn đánh người, dốc sức…
“Tòa tuyên án, Tiêu Tiêu, nữ, sinh ngày 17 tháng 10 năm 1999. Vào ngày 21 tháng 9 năm 2024, tại nhà tù Bắc Sơn, cô và nghi phạm Trần Phỉ Phỉ đã cùng nhau ẩu đả, dùng nĩa ăn inox đâm chết nạn nhân Quách XX. Sau khi khám nghiệm tử thi, trên người của nạn nhân Quách XX, tổng cộng có 26 vết thương, nguyên nhân tử vong là miệng vết thương 2 cm ở gáy, đối chiếu với hung khí, kiểm nghiệm dấu vân tay trên nĩa inox phát hiện dấu vân tay khả nghi của Tiêu Tiêu, kết án tù nhân Tiêu Tiêu 16 năm. Trần Phỉ Phỉ, nữ…”
Tiêu Tiêu thờ ơ đứng trên tòa án, bên cạnh cô là Trần Phỉ Phỉ, mà lúc này cô đang suy nghĩ, vào ngày hôm đó, không hiểu sao trên tay mình lại có chiếc nĩa ăn, ngày đó, đèn của Bắc Sơn bị đứt cầu dao 6 phút, ngay cả camera giám sát cũng bị hỏng…
Tiêu Tiêu trở lại nhà tù Bắc Sơn, con đường đến nhà tù Bắc Sơn này, cô đã đi ba lần. 6 năm trước cô đi tới, mấy ngày hôm trước bị cảnh sát dẫn ra ngoài, hôm nay cô lại bước vào…