Bao Nuôi Idol - Ngoại Truyện 2
Anh nghĩ rằng chẳng sợ con đường giữa bọn họ quá gập ghềnh, dù có bao nhiêu chuyện qua đi, bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.
…
Năm ấy được mười tuổi, viện trưởng cô nhi viện nói với cậu, cậu sẽ lại có được một người cha mới.
Sau đó không lâu, cậu được đưa đến trước mặt Biên Chí Thành. Lúc đó người đàn ông trung niên này đã góa vợ, người vợ đã chăm chỉ làm việc hơn nửa đời người, qua đời ngay khi sự nghiệp của ông ta đang trên đà hưng thịnh, để lại đứa con gái năm đó mới được 8 tuổi, dù có lòng chăm sóc cho con nhưng công việc đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của ông ta, sợ cô bé cô đơn một mình nên muốn nhận nuôi một đứa trẻ để chơi cùng với cô bé.
Khi đó trong mắt trong lòng của Tiết Ngôn đều là hình ảnh của người đàn ông cao to nhưng hiền lành dễ gần kia, đó là hình mẫu người cha trong lý tưởng của cậu bé, tóc có hơi bạc, bàn tay khỏe mạnh, tính tình hiền hậu ôn hòa, lúc cười tươi sẽ làm lộ một vài nếp nhăn nơi khóe mắt.
Còn cô bé đỏ mặt nấp đằng sau người đàn ông đó nhỏ giọng gọi “Em trai” cậu chẳng để ý tới.
Ban đầu khi cậu mới đến Biên gia, vừa thấp thỏm lại hạnh phúc mong chờ người đàn ông kia sẽ đổi họ cho cậu. Nếu vậy thì một tiếng gọi “Ba ba” này sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận hơn.
Nhưng không lâu sau đó, nỗi niềm mong chờ đã bị đánh tan sau một lần người đàn ông đó thuận miệng trêu đùa.
“Con gái của tôi đã tên là Nhan Nhan rồi, thằng nhóc này tên một chữ cũng là “Ngôn” nếu đổi sang họ của tôi chẳng phải lúc gọi sẽ giống như trùng tên hay sao?* Lúc gọi tên chúng nó còn chẳng biết là đang gọi đứa nào nữa. Thôi thôi.”
Từ đó về sau, cái họ “Tiết” này không lúc nào không nhắc nhở cậu rằng, trong ngôi nhà này cậu chỉ là người ngoài.
Sự nghiệp của Biên Chí Thành càng làm càng lớn, nhưng mỗi khi được rảnh rỗi dù chỉ một lúc ông ta cũng đều dành ra để ở bên con gái của mình, đôi khi ông ta cũng sẽ hướng ánh mắt về phía cậu, ánh mắt săm soi kia vô cùng nghiêm khắc, cứ như ông ta đang thẩm tra một thứ công cụ xem có đủ tư cách hay không, có hoàn thành sứ mệnh và nhiệm vụ của nó hay không.
“Em trai ơi, tới đây.” Biên Nhan nhiệt tình đặt ly nước ấm dì giúp việc đem tới vào tay cậu bé, “Bác sĩ nói em bị bệnh rồi, phải uống nhiều nước ấm.”
Cậu nhíu mày, ngại Biên Chí Thành đang ở gần đó, nhận lấy ly nước nhưng không nói gì.
Nhưng lại thính tai nghe thấy đám người lớn cười hi ha.
Cứ bị một con nhóc đi theo sau đít gọi mình là “Em trai”, lúc ở trường học còn bị đám bạn học chê cười, cuối cùng cậu cũng mất bình tĩnh tức giận ngăn cô nhóc: “Tao không phải em trai của mày.”
Cô bé bị giọng điệu hung dữ của cậu làm hoảng sợ.
Cậu cố gắng kềm nén, nhẫn nại giải thích: “…Anh lớn hơn em hai tuổi.”
Cô bé kinh ngạc, dường như có chút buồn bực cúi đầu: “Nhưng ba đã nói là muốn tặng cho em một em trai đáng yêu mà.”
Cậu bé lạnh mặt: “Vậy thật là xin lỗi, đã làm cho mày thất vọng rồi.”
Thật ra cậu rõ hơn ai hết nếu muốn được ở lại Biên gia, so với việc được Biên Chí Thành thích thì việc làm cho cô bé này yêu thích mình càng quan trọng hơn. Nhưng mỗi khi đối diện với cô, biểu hiện cũng như lý trí của cậu đều vô thức mất khống chế, sự cố chấp, lòng tự trọng cứ như một cái gai cứ đâm vào cổ họng của cậu, hệt như nếu cậu giương ra gương mặt tươi cười sẽ trở thành hành động khom lưng nịnh bợ.
Chính vì suy nghĩ này mà nhiều năm sau, khi anh nghe thấy Biên Nhan dùng giọng điệu bình tĩnh chính miệng nói với anh rằng: “Tiết Ngôn, anh chưa từng đối xử tốt với em.” Lúc đó sắc mặt anh trắng bệt, nhưng không còn lời gì để biện hộ.
Không biết là do thiếu bạn chơi cùng hay là thật sự thích cậu mà cô bé kia vẫn luôn bám dính lấy cậu có muốn vứt cũng chẳng vứt được, cô luôn đuổi theo phía sau cậu, cứ mềm mại nũng nịu kêu từng tiếng “Tiết Ngôn.”
Trong nhà có rất nhiều bạn nhỏ đến chơi, cậu cố tình bế một bé gái khác lên đút nước trái cây cho con bé, không lâu sau lập tức nhìn thấy Biên Nhan bước từng bước ngắn chạy đến gần, vẻ mặt hâm mộ nhìn cô nhóc ngồi trên đùi cậu.
Cô nhóc được người nhà bế đi, cô đặt tay lên đầu gối cậu, có hơi ngượng ngùng nói: “Tiết Ngôn, em cũng muốn được anh ôm, có được không?”
“Không được.”
“Tại sao?”
Cậu nhìn bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm của cô bé: “Chẳng vì sao cả.”
Cô bé có vẻ như đã tức giận: “Vậy tại sao anh lại ôm Nguyễn Manh Manh?”
Anh cười một cái: “Bởi vì cô bé rất đáng yêu.”
Hai mắt Biên Nhan ửng đỏ, tủi thân bỏ đi chỗ khác.
Nhưng đến ngày hôm sau lúc ngồi trên xe đến trường, cô cọ tới cọ lui rốt cuộc vẫn lại gần ngồi cạnh cậu, nghẹn cả nửa ngày mới nghẹn ra một câu, hỏi tại sao Nguyễn Manh Manh lại đáng yêu hơn cô bé?
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm qua, lần đầu tiên gặp mặt cô nhóc đã giòn giã gọi cậu một tiếng “Anh trai.”
Thật ra cậu vô cùng ghen tỵ với cô, trong lúc cậu đang bị các cuộc thi đè ép không thể thở nổi, áp lực việc học nặng nề thì cô lại nằm trong phòng khách chống cằm xem phim Vườn Sao Băng, tập đàn được một nửa thì lười biếng đòi ăn Milkshake, Biên Chí Thành cũng chỉ mỉm cười cưng chiều.
Không biết cô bé đã học được những thứ bậy bạ gì trên TV, sau khi tan học chạy ù về nhà vứt cặp sách xuống đất, nhảy bổ nhào vào ngồi trên người cậu, hai mắt tỏa sáng nói: “Tiết Ngôn, chúng ta cũng hôn hôn đi.”
Cậu tức giận, lúc giãy giụa khuỷu tay vô tình đụng trúng ngực cô, Biên Nhan kêu lên một tiếng, đau đến mức suýt chảy nước mắt.
Cậu sửng sốt, nhìn vào hai cục nhọt đang phát dục phía trước ngực cô bé.
Biên Nhan che phần ngực đang nhói lên từng cơn của mình lại, trừng mắt nhìn cậu mắng: “Đồ háo sắc!”
Cậu: “…”
Tuổi dậy thì, chỗ ngồi nam nữ xen kẻ bị giáo viên tách ra, để nam ngồi với nam nữ ngồi với nữ, thỉnh thoảng cậu có thể nghe thấy tiếng nam sinh bên cạnh thảo luận “Mỗ nào đó” có gương mặt xinh đẹp, “Mỗ nào đó” dáng người bốc lửa.
Ăn cơm trưa xong, bạn cùng bàn đặt mông ngồi xuống cạnh cậu, lén thì thầm vào tai cậu, nụ cười trên mặt trông hết sức dâm đãng: “Tiết Ngôn, khi nãy tớ mới nhìn thấy em gái của cậu ở sân thể dục~”
Thấy cậu không có phản ứng, bạn cùng bàn nói lớn tiếng hơn: “Em gái của cậu buộc áo khoác quanh hông, nói cậu nghe nha, trong mấy học muội của khối lớp tám* thì em gái cậu là phát dục tốt nhất đó, cái mông kia…. Chậc chậc, vừa to lại tròn.”
Cuối cùng cậu cũng rời khỏi trang sách ngẩng đầu lên, bạn cùng bàn nhìn thấy sắc mặt của cậu có vẻ khó coi, tự thấy mất mặt bỏ đi chỗ khác.
Chạng vạng tối, cậu đạp xe về nhà, dường như Biên Nhan đã đợi cậu từ rất lâu, khi nhìn thấy cậu thì đứng phắt dậy khỏi sofa, ngay cả khi ăn cơm, cô vẫn luôn là dáng vẻ như muôn 1nói lại thôi, thường xuyên lén nhìn cậu.
Chị Chu không có ở đây, cậu đặt hết chén đũa dơ vào bồn rửa chén, lúc đi ra thì nhìn thấy Biên Nhan mặt đỏ bừng, cậu nhíu mày cảm thấy khó hiểu.
Ngày hôm sau trời đổ mưa to, cậu bị Biên Chí Thành phạt đứng trong vườn, nguyên nhân cụ thể là gì cậu cũng chẳng nhớ nổi nữa, có thể là do cậu nói vài lời tỏ vẻ chống đối làm Biên Chí Thành không vui, cũng có thể là do thành tích của cậu làm ông ta cảm thấy không hài lòng. Mưa vẫn rơi nặng hạt, hạt mưa to như hạt đậu cứ nện vào người làm cậu đau, quần áo bị mua xối ướt đẫm, cơ thể lạnh cóng run rẩy.
Lần mắc mưa đó làm cậu bệnh nặng một chập, mơ màng gặp rất nhiều ác mộng, mặc dù khi tỉnh lại cảm giác tim đập nhanh vì hoảng sợ không hề giảm đi, nhưng Biên Nhan vẫn luôn canh giữ bên giường của cậu, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập lo âu, bàn tay không dính nước xuân cầm chén cháo nhỏ giọng hỏi cậu có muốn ăn một chút gì không.
Cậu nhắm mắt lại tỏ vẻ cự tuyệt.
Cô há miệng thở dốc, nhưng không ép buộc, dùng ống hút đút cho cậu một chút nước ấm, rồi lấy vở bài tập trên tủ đầu giường xuống ngồi bên cạnh chậm rãi làm bài.
Trên người cậu lúc nóng lúc lạnh, trên trán tiết ra rất nhiều mồ hôi, dù biết rằng cô sẽ không hiểu nhưng cậu vẫn dùng giọng nói khàn khàn nghẹn ngào nói: “Em có biết không? Mẹ của anh lại mang thai.”
Biên Nhan sửng sốt vài giây, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Em nói xem có phải bà ấy rất ghét anh không? Nếu ngay chính bà ta còn chán ghét anh vậy thì còn có ai sẽ thích anh đây.”
Cô mím môi, biểu cảm trên gương mặt có vẻ khổ sở, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, cầm lấy khăn mát lau mồ hôi cho cậu.
“Không có đâu, Tiết Ngôn em thích anh nhất, ba ba cũng rất thích anh.” Cô nghiêm túc nói, “Anh đã rất tốt rồi, cho dù anh có ra sao thì em vẫn sẽ luôn thích anh.”
Em thích anh nhất
Câu nói đó cô lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhiều đến mức anh đã tin đó là thật.
Nhưng, cô lại không còn thích anh nữa.
_______________
*** Chú thích:
* Tên của Biên Nhan: chữ Nhan viết là 颜 đọc là Yán. Tên của Tiết Ngôn, chữ Ngôn viết là 言đọc cũng là Yán.
Nếu đổi họ thì lúc phát âm Biên Nhan hay Biên Ngôn nghe gần giống nhau nên ba Biên không chịu đổi để có sự khác biệt khi gọi.
* Khối lớp 8: Nguyên văn là sơ nhị thuộc bậc sơ trung tương đương với trung học cơ sở ở VN nhưng bên trung quốc chỉ có 3 khối lớp là 7,8,9 đối chiếu với 3 cách gọi là sơ nhất, sơ nhị, sơ tam.