Gả Cho Anh Nông Dân - Chương 41
Theo thời gian trôi qua, đứng lặng ở cửa sân, Lý Mai nhìn sắc trời bên ngoài đang dần tối, mơ hồ nhớ lại mình đến từ hiện đại, đã sống ở đây cũng đã mười mấy năm, tính cả hai đời nàng cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng ở đây nàng chỉ mới ba mươi hai tuổi mà thôi.
Nếu nói đến thời hiện đại, phụ nữ ba mươi tuổi cũng được coi là độ tuổi trưởng thành và có sức hấp dẫn, nhưng ở thời cổ đại này, nàng lại trông giống như một người năm mươi tuổi. Dựa theo lý thuyết mà nói thì nàng không làm gì cả, chỉ ngồi chơi thôi, nhưng không hiểu sao lại già nua nhanh đến vậy, còn Trần Nghị trông vẫn như ngày nào.
Vì tuổi già ập đến nhanh, Trần Nghị cũng đã mời đại phu khám cho nàng nhưng đại phu lại nói rằng nàng rất khỏe mạnh.
Vài năm trước, bọn họ đã mua một căn nhà ở trấn trên, Trần Nghị còn buôn bán nhỏ trên phố.
“Phu nhân, trời nổi gió rồi, nên vào trong nhà thôi.” Nha hoàn bên cạnh giúp Lý Mai khoác thêm áo choàng, nhắc nhẹ một câu.
Lý Mai thu hồi suy nghĩ, cũng cảm thấy hơi lạnh, bèn gật đầu, “Ừm.”
Vào trong nhà, Lý Mai nhìn xung quanh, không thấy hai đứa trẻ, nàng nhăn mày.
Nha hoàn đã theo Lý Mai hai năm, nàng ta hiểu mọi hành động của Lý Mai bèn nói, “Thiếu gia đang đọc sách trong thư phòng, tiểu thư đang luyện cầm trong cầm phòng.”
Lý Mai gật đầu, “Hãy gọi bọn chúng đến đây.”
Lý Mai không biết tại sao, trong lòng nàng có một cảm giác không yên, nàng muốn thấy hai đứa con của mình, cũng muốn gặp Trần Nghị.
Nhưng đây không phải hiện đại không thể muốn gặp Trần Nghị có thể gọi điện thoại và chàng chạy nhanh đến đây.
“Lại đây.” Lý Mai nhìn hai đứa nhỏ bèn vẫy tay.
Trần Ni Nhi đi tới, dựa vào cánh tay của Lý Mai, “Nương, nương gọi con và ca ca đến đây, có chuyện gì muốn nói à?”
Trần Húc cũng gọi, “Nương.”
Lý Mai thấy Trần Húc đứng cách xa nàng một chút, lại vươn tay gọi con đến gần, “Húc Nhi, con lại gần mẹ một chút.”
Trần Húc đi hai bước về phía Lý Mai, đến nơi Lý Mai có thể chạm tay.
Lý Mai dịu dàng, nàng nắm tay hai đứa trẻ, nghiêm túc nói, “Sau này, nếu nương không còn, hai huynh muội các con phải hiếu thảo với cha.”
“Nương, người đang nói gì vậy? Sao nương lại có chuyện gì chứ? Mẫu thân của con hiền dịu hào phóng hiền tuệ, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.” Trần Ni Nhi nghe câu này liền không vui, cả miệng cũng chu lên.
“Người yên tâm.” Khác với Trần Ni Nhi, Trần Húc lại trả lời một cách nghiêm túc.
Lý Mai nói một hồi, kéo hai đứa trẻ ở lại tỉ tê một đoạn rồi mới để hai đứa về phòng.
Nàng không thấy buồn ngủ, vẫn luôn ngồi ở đại đường, ánh mắt cứ hướng về cổng lớn, nàng đang đợi Trần Nghị về nhà.
Nhưng Lý Mai không đợi được Trần Nghị, chỉ đợi được nha hoàn đến báo là Trần Nghị sai người nói tối nay chàng không thể quay về.
Sau khi cho người hầu rời đi, Lý Mai cũng đứng dậy và trở về phòng, tắm rửa xong, nàng một mình nằm trong chăn, dù chăn rất dày nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo, có lẽ là vì tối nay Trần Nghị không có ở đây.
Trái tim Lý Mai đập một nhịp rồi dừng lại, nước mắt lặng lẽ lăn từ hốc mắt mà nàng không hề hay biết, nàng đã nhất thời ngây người.
Nàng tự nhủ không nên nghĩ lung tung, cố gắng để mình ngủ thiếp đi, khi thức dậy vào ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Ban đầu Trần Nghị đã nằm xuống, nhưng trong lòng chàng bỗng dâng trào một chút bất an, chàng bèn xoay người dậy suốt đêm cưỡi ngựa chạy về nhà.
Khi chàng về đến, trời vẫn chưa sáng, sân nhà chỉ có ánh đèn lồng vàng nhạt, nhìn cánh cửa quen thuộc, chàng thấy nhẹ nhõm trong lòng, chàng không làm phiền ai, đẩy cửa phòng, nhìn Lý Mai nằm ngủ bình yên mà lòng yên tâm.
Chàng bèn cởi giày và quần áo, nhẹ nhàng lên giường, ôm Lý Mai vào lòng.
Ôm người trong lòng, Trần Nghị cũng không cảm nhận có việc gì, sớm mai tỉnh dậy, Lý Mai vẫn chưa thức, chàng bèn rời giường, dặn nha hoàn không nên đánh thức Lý Mai dậy rồi cưỡi ngựa rời đi.