Gả Cho Anh Nông Dân - Chương 42
Trời đã sáng từ lâu, nha hoàn thấy Lý Mai vẫn chưa thức dậy.
Nha hoàn bèn gõ cửa, “Phu nhân, nô tì vào có được không?”
Vẫn không có âm thanh nào đáp lại, nha hoàn bèn đẩy cửa vào, đi đến bên mép giường, nàng ta lại gọi, “Phu nhân, đã đến lúc phải thức dậy rồi.”
Người trên giường không có bất kỳ phản ứng nào, nha hoàn gọi thêm mấy lần nhưng vẫn không thể đánh thức Lý Mai, cuối cùng nàng ta nhìn thấy thân thể của Lý Mai nhúc nhích, bất ngờ dâng trào cảm giác không ổn, nàng run rẩy vươn tay đưa vào trước chóp mũi Lý Mai.
Nha hoàn sợ hãi rút lại tay, ánh mắt không thể tin được, sao phu nhân hôm qua còn khỏe mạnh mà bây giờ lại ra đi rồi?
Nha hoàn với gương mặt đau buồn, không khỏi khóc thất thanh. Nàng bèn chạy ra ngoài gọi to, “Phu nhân đã đi rồi, mau đi thông báo cho lão gia.”
Người hầu trong phủ nghe lời nha hoàn nói trước tiên là ngạc nhiên, sau đó lại nghĩ không thể nào, phu nhân hôm qua không phải còn khỏe mạnh sao?
Nhưng nha hoàn là tâm phúc bên cạnh phu nhân tự nhiên không thể đùa cợt như vậy.
Trần Ni Nhi và Trần Húc nghe hạ nhân bẩm báo vẫn không thể tin được.
Trần Ni Nhi tất nhiên là phản bác, “Nương của ta đang khỏe mạnh, ràng là ngươi nói bậy!”
“Tiểu thư, sao nô tỳ dám nói bậy bạ chứ? Phu nhân thực sự đã ra đi.” Nàng ta sợ hãi quỳ xuống đất.
Trần Ni Nhi không để ý đến nha hoàn quỳ xuống đất, cũng không quan tâm đến quy tắc gì mà chạy ngay đến phòng Lý Mai.
Khi cô bé chạy đến, Trần Húc đã ở trong phòng, nàng nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của ca ca run rẩy hỏi, “Ca ca, nương có sao không?”
Trong đôi mắt Trần Húc tràn đầy bi thương, giọng nói cũng rất nặng nề, “Nương đã đi rồi.”
“Không thể! Ca ca gạt muội.” Trần Ni Nhi phản đối, nàng chạy đến bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lý Mai, “Nương, người hãy tỉnh dậy, người nhìn Ni Nhi có được không?”
Trần Ni Nhi đột nhiên bật khóc, hôm qua nương còn nắm tay mình nói chuyện, sao hôm nay lại đột nhiên rời đi rồi?
Trần Húc ra lệnh cho quản gia chuẩn bị tang lễ, quay đầu nhìn Trần Ni Nhi đang ghé vào mép giường khóc đến thở không ra hơi, bèn kéo muội muội mình lên, “Đừng khóc nữa, sẽ làm phiền nương đang ngủ.”
Trần Ni Nhi đỏ hoe mắt, lại nhìn lên khuôn mặt bình tĩnh của Trần Húc, sau đó gật đầu, “Muội sẽ không khóc nữa, không làm phiền nương đang ngủ nữa.”
Chiều hôm đó, Trần Nghị mới biết Lý Mai đã ra đi, chàng ngẩn người, rõ ràng chàng không tin, vì sáng nay khi chàng rời đi thì Lý Mai vẫn còn bình thường.
Nhưng rõ ràng hạ nhân không thể nói đùa với chàng như vậy, Trần Nghị bèn cưỡi ngựa quay về nhà.
Ngựa dừng ở cửa, Trần Nghị nhìn vào màn lụa trắng treo, trong lòng chàng vô cùng đau đớn, thậm chí cả thở cũng trở nên khó khăn.
Chàng xuống ngựa, từng bước đi vào đại đường nhìn vào chiếc quan tài, hốc mắt ướt, Trần Húc và Trần Ni Nhi thấy cha trở về bèn đứng dậy mở miệng gọi: “Cha.”
“Nương của các con ra đi lúc nào?” Trần Nghị hết sức bình tĩnh hỏi.
Trần Húc đáp: “Giờ Dần đêm qua.”
Giờ Dần? Là canh giờ lúc chàng trở về sao?
Đột nhiên, Trần Nghị nhớ ra chi tiết mình xem nhẹ, nàng luôn ngủ không sâu, khó trách đêm qua khi chàng lên giường nàng cũng không có phản ứng gì, khó trách khi ngủ, chàng cứ cảm giác cơ thể nàng lạnh lẽo.
Hóa ra lúc đó nàng đã đi rồi.
Trần Nghị đẩy nắp quan tài ra, nhìn sắc mặt Lý Mai nằm bên trong hết sức bình thường, nhất thời khóc không thành tiếng.
Chờ khép nắp quan tài lại, cảm xúc chàng cũng nguội lạnh, mãi đến khi Lý Mai hạ táng, cảm xúc của chàng cũng hết sức bình thản, chỉ là khi quản gia hỏi có muốn thiêu những đồ vật trước kia nàng dùng không thì Trần Nghị lạnh lùng từ chối.