Hiến Thân - Ngoại Truyện 1
Ninh Tân len lén chạy về võ quán ở Thượng Hải, đợi ở cửa hơn ba tiếng, cuối cùng cũng đợi được sư nương cầm rác đi ra.
Tuy sư nương ba mươi bảy tuổi nhưng được chăm sóc rất khá, nhìn vẻ ngoài cũng chỉ nghĩ hơn ba mươi, dáng người đẫy đà gợi cảm, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất phong tình, cô ấy ném rác xong thì mang dép lê về, trên đường gặp được học sinh đến võ quán đều chủ động hỏi đối phương ăn cơm không, cười sờ đầu đối phương, khích lệ ăn nhiều chút mới có thể cao lên được.
Khi đó cô ấy cũng sờ qua đầu Ninh Tân như vậy.
Ninh Tân chỉ biết cười ngây ngô với cô ấy, còn nói tay sư nương mềm quá.
Sư nương lập tức đánh lưng cậu ta, nói tên nhóc thối, mau đi luyện võ.
Ninh Tân quay lưng lại, chờ cô ấy vào mới chậm rãi quay mặt sang, sư nương vào phòng làm việc của võ quán mãi không đi ra, cậu ta không nhìn thấy, cũng không muốn đi.
Ninh Huy gọi điện thoại cậu ta cũng không nhận, ở cửa ngây người đến mười hai giờ đêm, mới hoạt động đôi chân cứng ngắc tê dại trở về.
“Ninh Tân?” Phía sau có người gọi cậu ta.
Giọng nói quen thuộc khiến da đầu Ninh Tân tê dại, cậu ta cứng ngắc quay đầu lại, sư nương khóa cửa đi ra, cầm chìa khóa đi tới trước mặt cậu ta, cẩn thận nhìn cậu ta một hồi nói: “Thay đổi thế, thiếu chút nữa nhận không ra rồi.”
Lúc rời đi, cậu ta mười tám tuổi, giờ đã hai mươi tám, qua suốt mười năm.
Cậu ta đã trở thành một người đàn ông thực thụ.
“Sư nương.” Cậu ta gọi một tiếng lại cúi đầu, không nói lời nào.
Sư nương nhìn tính tình cậu ta thay đổi thì nhẹ nhàng thở dài, hỏi cậu ta ăn cơm chưa, cậu ta lắc đầu, hỏi cậu ta đợi bao lâu, cậu ta cũng là lắc đầu, chờ lúc cô ấy lại muốn hỏi, chỉ thấy cậu ta quay đi giơ tay lau mắt.
Cô ấy không nhịn được cười, lại gần nhìn cậu ta khóc như một đứa trẻ, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, đã lớn thế rồi sao còn khóc nhè.”
Cô ấy lấy tay áo của mình lau nước mắt cho cậu ta, Ninh Tân bất động, nhìn cô ấy lau nước mắt cho cậu ta, hồi lâu mới nói một câu: “Sư nương, con rất nhớ người.”
Mười ba tuổi cậu ta bị đưa vào võ quán, làm đồ đệ của sư phụ, qua hai năm, sư phụ kết hôn, từ đó võ quán có thêm một bóng hình xinh đẹp hấp dẫn, ban đêm thì có sư huynh với các sư đệ bám ở cửa phòng tắm nhìn lén sư nương tắm rửa.
Ninh Tân cầm gậy đánh bọn họ một hồi, còn bị sư phụ dạy bảo một lần, cậu ta cũng không lên tiếng, không giải thích, chỉ là sau đó mỗi một lần sư nương tắm rửa, cậu ta đều ngồi ở cửa canh gác.
Lần trông chừng này đã kéo dài suốt ba năm.
Năm cậu ta mười tám tuổi, lúc sư phụ luyện võ bị nhồi máu cơ tim dẫn đến tử vong tại chỗ, sư nương đau đớn đến không muốn sống mà khóc cả ngày, không ăn uống một ngày một đêm, Ninh Tân lập tức nói sẽ đút cho cô ấy ăn cái gì đó, sư nương không có sức, giãy dụa một hồi, giơ tay tát cậu ta một bạt tai, nói cho cậu ta cút.
Ninh Tân không đi, đút đồ ăn xong thì dùng miệng đút nước cho cô ấy.
Sư nương không ngừng đánh ngực cậu ta, sau đó mệt mỏi, tựa vào trong ngực cậu ta ngủ thiếp đi.
Lời đồn cũng từ đó mà ra, họ nói sư phụ là bị sư nương hại chết, vì sư nương có tình ý với Ninh Tân, muốn cùng cậu ta bỏ trốn.
Họ nói sư nương là một người không chịu nổi cô đơn, sư phụ vừa mới chết, cô ấy đã bò lên giường Ninh Tân, còn nói hai người ở trong phòng cả mấy giờ, ai biết họ làm gì trong đó chứ.
Ninh Tân như phát điên đánh nhau với bọn họ, lúc Ninh Huy chạy tới, mặt Ninh Tân toàn là máu, trên mặt đất người nằm xuống không dưới mười người.
Ninh Huy dẫn cậu ta đi, nói rời khỏi nơi này, sư nương mới sống được.
Ninh Tân không muốn đi, Ninh Huy dọa cậu ta, nói nếu em không đi, cả đời này sư nương đều bị bôi nhọ danh dự, chẳng lẽ em muốn nhìn cô ấy như thế sao!
Tất nhiên Ninh Tân không muốn.
Cậu ta khóc nói muốn chào tạm biệt sư nương.
Ninh Huy không mềm lòng, đánh ngất cậu ta rồi mang đi.
Từ đó đến nay đã mười năm sau không gặp.
Sư nương đang lau nước mắt cho cậu ta thì dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hỏi cậu ta: “Muốn ăn cái gì?”
“Người… Sao lại?”
Sư nương cười: “Vậy con muốn đi khách sạn à?”
Ninh Tân lắc đầu.
Sư nương đi đến nhà trọ bên cạnh, thấy cậu ta không đuổi kịp, hét một tiếng: “Lại đây.”
Ninh Tân gãi gãi lòng bàn tay hỏi cô ấy: “Sư nương, người vẫn chưa kết hôn sao?”
“Vẫn chưa.” Sư nương buồn cười nhìn cậu ta: “Trong nhà tôi không có người khác.”
Trên mặt Ninh Tân mang theo nụ cười, đuổi theo cô ấy, sánh vai với cô ấy.
Trên đường sư nương hỏi cậu ta mấy năm nay đi đâu, sống thế nào, cậu ta nói rất tốt chỉ là vẫn nhớ người.
Đến lượt sư nương không nói lời nào.
Nhà trọ ở lầu bốn, hai người một trước một sau lên lầu, đèn cảm ứng bị hư, nhấp nháy vài cái, toàn bộ hành lang rơi vào bóng tối.
Sư nương tìm chìa khóa ở trong túi, vừa lấy chìa khoá ra cơ thể đã bị ôm lấy.
Ninh Tân chỉ dám ôm cô ấy trong bóng tối, bởi vì không ai nhìn thấy, không ai nói xấu.
Cậu ta như con chó nhỏ lạc đường, cọ vào gáy cô ấy, nói từng tiếng: “Con rất nhớ người.”
Trong lòng sư nương vừa đau xót vừa ấm áp, những năm đó, Ninh Tân canh cửa cho cô ấy đánh nhau vì cô ấy đánh nhau, không phải cô ấy không biết, cô ấy còn thay cậu ta lau qua vết thương, chàng trai trẻ mười tám tuổi, trẻ trung mạnh mẽ, cô ấy chỉ khom lưng tới gần, cậu ta đã đỏ tai, giơ tay che hạ bộ lại mặc kệ cho cô ấy kêu thế nào, cũng không ngẩng đầu để cho cô ấy bôi thuốc, chỉ là cố chấp lại thẹn thùng nói: “Sư nương, không cần lau đâu.”
Sư nương lập tức xoa đầu cậu ta, nói: “Quan hệ với sư huynh đệ tốt chút đi, đừng đánh nhau nữa.”
Họ đều là đồ xấu, nhìn lén cô ấy tắm rửa, cô ấy còn nói thay bọn họ.
Ninh Tân oan ức, nghiêng đầu không nói lời nào, nắm tay thật chặt.
Sư nương lại xoa đầu cậu ta: “Con nghe lời đi, sư nương làm đồ ăn ngon cho con.”
Một câu này đã làm cậu ta vui vẻ lại, vẫn không dám nhìn cô ấy, chỉ nghiêng đầu, lỗ tai hồng hồng nói: “Ừm.”.
Ninh Tân ôm một hồi, nghe thấy tầng dưới vang lên tiếng động, vội vàng buông lỏng tay, sư nương cầm chìa khóa mở cửa, hai người lần lượt vào phòng.
Ninh Huy còn đang gọi điện thoại, Ninh Tân lại tắt máy.
Sư nương ở phòng bếp nấu cơm, cậu ta kiểm tra cửa sổ xung quanh, trong phòng ngủ của sư nương đầu giường còn đặt khung ảnh của sư phụ.
Ninh Tân nhìn chằm chằm một lúc, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra.
Bữa cơm này ăn rất im lặng, sư nương gắp thức ăn cho Ninh Tân, cứ như mười năm trước, cô ấy mãi mãi xem cậu ta như một đứa trẻ.
Ninh Tân ăn xong, hốc mắt lại đỏ lên.
Sư nương đi rửa chén, cậu ta đưa một xấp thẻ ngân hàng ra để lại, viết mật mã trên thẻ, đó là tất cả những gì cậu ta tích góp bao năm qua.
Ninh Huy nói cậu ta chỉ cần kiếm đủ tiền, sư nương sẽ nguyện ý đi theo cậu ta.
Ninh Tân biết, đó đều là lừa cậu ta, sư nương sẽ không đi theo cậu ta.
Mặc kệ cậu ta kiếm bao nhiêu tiền, sư nương cũng sẽ không đi theo cậu ta.
Cậu ta đi tới phòng bếp, nói lời tạm biệt sư nương, mở miệng nhưng chẳng có cách nào nói ra, nước mắt lại rơi xuống.
“Sư nương… Con đi đây.”
Sư nương rửa sạch tay, quay đầu nhìn cậu ta.
Ninh Tân vẫn giống trong trí nhớ, tính tình đơn giản cố chấp, cậu ta nói xong những lời này, nhìn khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của sư nương, nhịn không được đi lên phía trước, mặt đối mặt ôm lấy cô ấy.
“Sư nương.”
Sư nương khe khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu cậu ta, Ninh Tân chảy nước mắt nói: “Người đừng xem con là trẻ con nữa, hiện tại con đã là đàn ông rồi.”
Sư nương cười khẽ: “Ừ.”
Chàng trai trẻ trong trí nhớ đã trưởng thành thân thể cường tráng cao ngất, cánh tay ôm lấy cô ấy rắn chắc có lực, giống như vòng thép đem cô ấy vững vàng vây lại ở trong lòng của cậu ta.
Cậu ta không đành lòng buông tay, ôm lúc lâu cũng không buông ra.
Sư nương bất đắc dĩ gọi cậu ta: “Ninh Tân.”
Ninh Tân vùi mặt vào gáy cô ấy, nước mắt chảy vào trong quần áo cô ấy: “Con không muốn đi.”
“Đâu có đuổi con đi.” Sư nương xoa đầu cậu ta: “Không phải tự con muốn đi sao?”
Ninh Tân ngẩng đầu, đỏ mắt hỏi cô ấy: “Vậy con không đi cũng được sao?”
Sư nương đưa tay lau nước mắt cho cậu ta: “Ở lại làm gì, tôi cái gì cũng chẳng có, cũng không thể cho con một công việc.”
“Con chỉ muốn ở bên người.” Ninh Tân cầm tay cô ấy, dán mặt vào lòng bàn tay cô ấy.
“Thích tôi đến vậy sao?” Tim sư nương mềm nhũn.
Ninh Tân gật đầu.
Sư nương đưa tay ôm cổ cậu ta: “Ninh Tân, chúng ta thử xem.”
“Thử gì?” Cậu ta không hiểu.
Sư nương sờ mái tóc mềm mại sau đầu cậu ta, khóe môi mang theo nụ cười: “Rõ là một tên ngốc mà.”
Ninh Tân đúng là một kẻ ngốc, lần đầu tiên làm tình cũng không biết đâm ở đâu, đâm đến nỗi sư nương kêu đau, cậu ta liền gọi điện thoại hỏi Ninh Huy, bị Ninh Huy đỏ mặt tía tai mắng mười mấy câu ngu ngốc, sau đó gọi điện thoại xin giúp đỡ từ Dương Vũ, Hứa Cương, Tần Phong, cuối cùng vẫn gọi tới chỗ Chu Đạc.
Chu Đạc: “…”
Sau đó Ninh Tân bị cho vào danh sách đen.