Hiến Thân - Ngoại Truyện 2
Chu Đạc bị bệnh.
Từ khi trưởng thành dường như chưa từng bị bệnh, lần này bị bệnh suốt hai ngày, sốt lại liên tục, nhiệt độ cơ thể không xuống nổi, cơm cũng chẳng muốn ăn.
Nhiếp Thư Diêu rón rén đi vào, lấy tay sờ thử trán của anh rồi sờ mặt với cổ anh.
Chu Đạc cau mày, mở mí mắt nhìn cô, ánh mắt đỏ bừng.
“Uống chút nước đi.” Nhiếp Thư Diêu đem ống hút cắm vào trong ly đưa đến bên miệng anh, anh không muốn uống, đầu đau đến nỗi nói cũng không muốn nói, nhắm mắt lại.
Cô lại lấy nhiệt kế đặt vào lỗ tai anh kiểm tra, còn chưa hạ sốt, cô đi ra cửa gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, sau khi về lại đút cho Chu Đạc uống thuốc hạ sốt.
Thuốc hơi đắng.
Chu Đạc uống một ngụm thì nhíu mày không muốn uống nữa, miệng mím thành đường thẳng, nhìn cô một cái, lại đau đầu nhắm mắt lại.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Thư Diêu thấy anh “yếu ớt” như thế, cúi đầu hôn môi anh, nhẹ giọng dỗ anh: “Ngoan nào, uống thuốc đi.”
Anh không nói lời nào, từ dưới chăn vươn tay giữ chặt cổ tay của cô, đem tay của cô đặt ở trên mặt, làn da nóng làm bỏng lòng bàn tay của cô, cô vẫn không rút tay về, sờ mặt của anh, tiếp tục dỗ dành: “Đắng lắm à? Cho anh một viên kẹo nhé?”
Anh mở mắt ra nhìn cô, lông mày vẫn nhíu lại.
Nhiếp Thư Diêu đút cho anh ăn một viên kẹo mềm nhân đào trắng, rồi cho ống hút vào miệng anh, bảo anh uống hết thuốc còn lại.
Chu Đạc chưa uống xong đã không uống nữa.
Chẳng còn cách nào khác, Nhiếp Thư Diêu đem thuốc còn lại cho vào trong miệng, nâng mặt anh lên miệng đối miệng đút cho anh, Chu Đạc giữ chặt đầu của cô đem người ôm vào trong ngực, há miệng cắn đầu lưỡi của cô, đầu lưỡi của anh cực kỳ nóng, mùi đào trắng trong miệng tỏa ra, trong không khí cực nóng mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Cơ thể dán sát vào nhau, cả người anh như lửa, nóng đến mức cô cũng nóng lên theo.
Anh nâng cô lên, đôi môi nóng bỏng dọc theo cổ cô đi xuống, hơi thở nóng phun đến ngực cô, xương mũi thẳng tắp cọ cởi quần áo cô, tay phải anh kéo đồ lót xuống, há miệng cắn ti nhũ rồi dùng sức nút một cái.
Sữa thơm ngọt phun vào khoang miệng, anh một tay bắt lấy ngực, xoa bóp đưa vào trong miệng.
Nhiếp Thư Diêu bị nút đến da đầu tê dại, hai tay chống ở đỉnh đầu anh, cúi đầu nhìn người đàn ông nhắm hai mắt nút sữa, giống như đứa nhỏ đang bú sữa vậy, xương mũi cao thẳng ở trong ngực trắng như tuyết, môi mỏng nóng bỏng ngậm lấy nửa bầu ngực, hàm răng ngậm chặt nút, cổ họng nuốt từng cái một.
Hình ảnh sắc dục vô cùng.
Cô đưa tay sờ tóc anh, bị hàm răng anh làm cho lưng run lên, giọng nói run rẩy: “Nhẹ chút…”
Ngực bên kia bị kích thích không tự chủ chảy ra sữa, người đàn ông đem ngực bên kia nắm vào lòng bàn tay, đè ép sáp lại với nhau, cúi đầu ngậm lấy hai nhũ hoa nút.
Nhiếp Thư Diêu cắn môi đè nén tiếng rên rỉ, bị nút không chịu nổi, lập tức túm tóc anh, nức nở cầu xin anh nhẹ một chút, nhẹ chút.
Khoảng thời gian trước hai người không được tự nhiên lắm, có thể nói là Chu Đạc đơn phương giận dỗi Nhiếp Thư Diêu, sinh nhật Chu Đồ ngày hai mươi tháng mười, Nhiếp Thư Diêu sắp xếp lại đồ cũ, cầm máy ảnh Chu Đồ tặng cô xem video rất lâu.
Đều là video cô quay liên quan đến Chu Đồ, anh ấy đang vẽ tranh, anh ấy đang rửa bút, anh ấy đang ngủ, anh ấy cười tiến đến trước ống kính hỏi cô, đang quay cái gì. Ống kính lắc lư, hai người đang giành máy ảnh, cuối cùng ống kính nhắm ngay cô, Nhiếp Thư Diêu cười đuổi theo anh ấy.
Cô lật xem máy ảnh xong, lại đi xem tranh Chu Đồ để lại, sinh nhật Chu Đồ năm nay, cô tặng cho anh ấy một cây bút mới, dù anh ấy không dùng được nữa, cô vẫn chuẩn bị quà cho anh ấy.
Anh ấy vẫn luôn trong tim cô.
Cho dù đã qua bao lâu, cô cũng không quên anh ấy.
Chu Đạc biết rõ Chu Đồ đã chết, không thể ghen tuông với người chết, huống chi người này là em ruột mình.
Nhưng nhìn vẻ mặt Nhiếp Thư Diêu dịu dàng xem video, động tác nhẹ nhàng vuốt ve từng bức tranh của Chu Đồ, cả người anh lập tức ghen tị không khống chế được, ghen tị với địa vị của Chu Đồ trong lòng cô, ghen tị cô vẫn yêu anh ấy.
Hai giờ đêm, anh ngồi ở phòng làm việc hút thuốc, trước mặt đặt máy ảnh của Nhiếp Thư Diêu, bên trong video đang chiếu, tiếng cười của Nhiếp Thư Diêu và Chu Đồ từ bên trong phát ra.
Anh xem từ đầu đến cuối.
Như đang tự ngược đãi, càng ghen tị, càng muốn xem.
Nhiếp Thư Diêu thích ôm anh khi ngủ, trên tay sờ soạng, cô đứng lên dụi dụi mắt, chỉnh chăn cho Chu Nhất, rồi đứng dậy đến phòng trẻ sơ sinh nhìn, vú em và Hứa Phỉ trông đứa nhỏ đã ngủ, cô nhẹ nhàng lui ra, đi một vòng mới phát hiện Chu Đạc ở trong phòng sách.
Vừa mở cửa, cô đã ho khan vì sặc mùi thuốc lá.
Chu Đạc rất ít hút thuốc, từ khi cô mang thai đến khi sinh, anh gần như chưa từng hút thuốc trước mặt cô, cô cho là anh đã bỏ rồi.
Cô đi vào, tưởng anh gặp phải vấn đề gì khó khăn, đang muốn hỏi anh thì thấy trước mặt anh đặt máy ảnh của cô, video vẫn đang chiếu, Chu Đồ cầm bút vẽ trong tay, quay đầu cười hỏi cô: “Lại quay anh?”
Ống kính nhắm ngay biển hoa dưới ngòi bút của anh.
Chu Đồ giơ tay ngăn cản: “Xâm phạm riêng tư đó, chị gái này.”
Nhiếp Thư Diêu cười cầm máy ảnh vòng tới phía trước anh ấy, vỗ mặt anh ấy, Chu Đồ vẽ một hồi, ngẩng đầu so sánh với cô, lộ ra nụ cười thật to.
Chu Đạc tắt máy ảnh, điếu thuốc trong tay còn thừa một đoạn, anh dụi tắt trong gạt tàn, đứng dậy đẩy cô đi ra ngoài: “Sao lại dậy rồi?”
Nhiếp Thư Diêu bịt miệng mũi, sau khi đi ra, mới hỏi anh: “Sao anh không ngủ?”
Cô muốn hỏi thêm, sao anh lại xem video trong máy ảnh.
Anh không nói lời nào, im lặng nhìn cô, đưa tay muốn ôm cô, nhớ tới trên người toàn mùi thuốc lá, lại buông tay: “Em ngủ trước đi, anh về ngay.”
Chu Đạc trở lại phòng tắm, tắm rửa, thay quần áo, lúc này mới quay về phòng.
Nhiếp Thư Diêu nằm ở trên giường, nghiêng người nhìn anh, Chu Đạc kéo chăn lên nằm xuống, ôm cô vào lòng, cúi đầu tìm được môi cô, hung bạo mút hôn.
Nhiếp Thư Diêu còn ở cữ, Chu Đạc không chạm vào cô, chờ cô ra tháng nên bóp eo nhỏ của cô rồi đặt trên giường hôn từ sáng đến khi tối sầm mới thôi, đâm cô cho đến khi sữa bị hút sạch sẽ, cô bị chơi đến sụp đổ, eo mông cổ phủ kín dấu vết loang lổ.
Anh vẫn thấy không đủ, lăn qua lộn lại đè ép cô, đến cuối cùng Nhiếp Thư Diêu hoàn toàn ngất đi, anh mới dừng lại, bàn tay lớn vén mái tóc ướt đẫm của cô, bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, đặt xuống trên mặt cô một nụ hôn.
Sau ngày đó, anh làm thêm giờ suốt đêm ở công ty, chịu đựng một tuần, đêm về thì phát sốt, bác sĩ gia đình đến khám, cho thuốc hạ sốt, rồi hạ thân nhiệt, xử lý xong thì rời đi.
Nhiếp Thư Diêu chăm sóc anh một đêm, chờ anh hạ sốt, mới yên tâm tựa vào trong ngực anh, ai biết hôm nay lại phát sốt, bác sĩ gia đình nói đổi thuốc hạ sốt khác, chờ đến buổi chiều nếu Chu Đạc còn không hạ sốt, anh ta sẽ qua một chuyến.
Chu Đạc cắn hai đầu ti nhũ mút hồi lâu, Nhiếp Thư Diêu lo lắng tư thế này đè nặng anh không thoải mái, sờ tóc anh bảo anh chờ chút, cô cởi giày, chui vào chăn, cởi quần áo ra, ôm đầu anh, ưỡn ngực đưa đầu nhũ vào miệng anh.
Chu Đạc mút xong thì dừng lại không cử động, tác dụng của thuốc làm anh mệt không chịu được, một tay anh ôm eo của cô, ôm chặt lấy, cằm còn chôn ở trong ngực của cô, hơi thở nóng bỏng đều đều phun khắp ngực, cô cúi đầu nhìn anh ngủ, đưa tay vuốt tóc của anh.
Lúc Chu Đạc tỉnh lại, Nhiếp Thư Diêu còn ở trên giường, hai tay ôm đầu anh, mà mặt anh áp vào ngực cô.
Anh vừa cử động, cô đã vuốt tóc anh, động tác giống như trấn an, rất nhẹ nhàng, từng chút một.
Nhận ra anh đã tỉnh, cô đưa tay kiểm tra trán anh, thấy anh hạ sốt thì lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh.
Chu Đạc yên lặng nhìn cô, một lúc lâu sau ôm người vào lòng, cúi đầu cắn cổ cô.
Cô cũng chẳng giãy dụa, ôm cổ anh, bị cắn đau, cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng.
“Nhiếp Thư Diêu.” Giọng anh rất khàn.
“Ừ.”
Anh không nói gì nữa, chỉ cắn mạnh cô.
“Đang ghen sao?” Nhiếp Thư Diêu sờ gáy ướt đẫm mồ hôi của anh, anh tăng ca một tuần, một tuần không về nhà, tối Nhiếp Thư Diêu ngủ một mình không quen lắm, ngoài cho Chu Nhất bú sữa còn phải đến phòng sách giúp xếp lại những quyển sách của Chu Đạc, lật xem sổ ghi chép của anh, im lặng ngồi ở trên bàn làm việc của anh, nghĩ lúc này anh đang làm gì, dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho anh, hỏi tối nay anh có về không, cô hơi nhớ anh. Dòng chữ kia đánh ra, lại bị cô xóa đi, lo lắng ảnh hưởng đến công việc của anh.
Lần này vẫn là Hứa Cương đưa Chu Đạc trở về, Nhiếp Thư Diêu mới biết được, mấy ngày nay người đàn ông này đang ghen, còn ghen với Chu Đồ.
Anh “Ừ” một tiếng, buông răng ra, mút một dấu ấn trên cổ cô.
Nhiếp Thư Diêu hơi buồn cười vuốt tóc anh, mềm giọng hỏi: “Vậy em phải dỗ anh thế nào đây?”
Mọi thứ cô đều chiều theo anh, thậm chí ở trên giường, chiều theo hành động thô bạo của anh, dù là rạng sáng ba giờ anh mới trở về, dục vọng sâu nặng, đem cô kéo lên đặt ở dưới thân mà đụ, cô còn quan tâm hỏi anh có ăn cơm không.
Chợt tim Chu Đạc không còn khó chịu nữa.
Anh ôm chặt người, cằm đặt lên cổ cô, ngửi mùi sữa tắm đào trắng dễ ngửi trên người cô, giọng khàn khàn nói: “Lần sau chụp anh.”
“Cái gì?” Nhiếp Thư Diêu nghe không hiểu.
“Video.” Anh ghé sát vào cổ cô hôn rồi cắn.
“… Video gì?” Cô hiểu lầm, hơi xấu hổ, bên tai đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực anh, giọng nói run rẩy: “…Lỡ như bị người ta nhìn thấy.”
Chu Đạc nhếch môi, rút người ra, nhìn chằm chằm cô một lúc, ba đốt ngón tay giữ cằm cô, hôn lấy cô.
“Chỉ chụp kiểu đó thôi.”