Hiến Thân - Ngoại Truyện 3
Sau khi Nhiếp Thư Diêu và Chu Đạc kết hôn, lần đầu tiên tham gia yến tiệc với anh, cũng không tính là căng thẳng, nhưng Chu Đạc chưa bao giờ mang bạn gái tham dự bất kỳ yến tiệc nào, đến nỗi hai người vừa lên sân khấu, ánh mắt của tất cả khách quý trong yến tiệc đều tập trung lại đây.
Lần đầu Nhiếp Thư Diêu tham dự yến tiệc trang sức, đang ngẩng đầu quan sát khách sạn quốc tế dung hợp phong cách kiến trúc phương Tây và hiện đại này.
Trên sân khấu tràn ngập ánh sáng xanh là một vũ công trẻ đang nhảy điệu Passacaglia nhẹ nhàng, người dưới sân khấu hoặc đứng hoặc ngồi, giơ sâm banh vui vẻ nói chuyện.
Bốn cái bàn dài chừng năm mươi mét trưng đầy đồ ăn Tây, vị trí chính giữa trên bàn đặt một giỏ hoa tươi, nhìn quanh, mỗi một bàn dài đều bày trí đầy hoa tươi.
Trên tường vẽ hình ảnh Hy Lạp cổ đại, trần nhà cực cao lắp đèn pha và đèn chiếu, hoa văn gạch đá cẩm thạch áp dụng đồ án văn tự La Mã cổ đại, đèn dưới chân sau khi bị người giẫm xuống nở ra một đóa “hoa” rực rỡ.
Đạo diễn và diễn viên nổi tiếng chỉ gặp trên TV cách nhau một khoảng gần cầm sâm banh chúc Chu Đạc, tầm mắt Nhiếp Thư Diêu rơi lên mặt nữ diễn viên, không nhớ nổi đối phương diễn vai gì, chỉ nhớ rõ Chu Đồ khen cô diễn xuất tốt.
Hứa Cương và Dương Vũ đứng ở phía sau hai người, phía trước chỉ cần người tới chào hỏi, đã nhanh chóng đọc ra chức vị cùng tên của tập đoàn đối phương, vì thế Nhiếp Thư Diêu liền biết dọc theo đường mình đi tới, đã gặp được phó tổng giám đốc cùng chủ tịch chấp hành của bốn khu đông tây nam bắc tập đoàn Thắng Hòa ở thành phố Bắc Kinh, tổng lãnh sự Italy tại thành phố Bắc Kinh, tổng giám đốc chi nhánh Nga tại thành phố Bắc Kinh, cùng với rất nhiều đạo diễn và diễn viên nổi tiếng.
Ngoài nói chuyện ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên hỏi Chu Đạc cùng một vấn đề: “Tổng giám đốc Chu, anh kết hôn rồi?”
Vì Chu Đạc đeo nhẫn cưới, là do anh tự mình thiết kế, cùng một đôi với Nhiếp Thư Diêu.
Hôn lễ của hai người tuy khiêm tốn cực kỳ, nhưng mức độ xa hoa toàn bộ thành phố Bắc Kinh không ai sánh bằng.
Hôn lễ được tổ chức trên “Đảo Đào Đào”, chỉ mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè của nhà họ Chu và nhà họ Nhiếp, em trai Nhiếp Thư Diêu, Nhiếp Tinh Vĩnh vì không muốn lãng phí cung điện kết hôn sa hoa này, sau khi hôn lễ của Nhiếp Thư Diêu và Chu Đạc kết thúc, cậu lập tức kéo ‘Cún Con’ tới cầu hôn.
Vì đăng ảnh cầu hôn ở weibo mình mà lên một hot search, không ít người đều xem cậu thành cậu chủ nhà giàu, cho đến khi cậu trả lời: “Đây là hôn lễ của chị tôi, tôi chỉ là tới đây chụp ké ảnh thôi.”
Một đám người nhắn lại hỏi cậu có phải là người giàu có hay không, đối phương là ai, Nhiếp Tinh Vĩnh chậm chạp không trả lời, sau đó có một ngày đăng ảnh mặt nghiêng của Chu Đạc, kết hợp nói: “Đây là anh rể tôi.”
Người đàn ông trong ảnh ngồi trong xe, lộ ra đường nét sườn mặt sắc bén, xương mũi cao thẳng, anh mím môi, vẻ mặt hờ hững, âu phục thẳng tắp tôn lên vẻ kiêu căng lạnh lùng của anh, khí thế hơn người.
Ngày đó weibo tê liệt mười lăm giây, tất cả cư dân mạng đều điên cuồng gọi chồng trong khu bình luận.
Vợ của Chu Đạc trở thành một bí ẩn, toàn bộ người dân thành phố Bắc Kinh đều muốn biết cô là ai, cô trông như thế nào, vốn tưởng Chu Đạc sẽ giấu cô đi, không nhờ giờ lại thoải mái dẫn cô theo. Thế là, tất cả khách quý tới tham gia yến tiệc đều không khống chế được mà đem ánh mắt rơi vào trên mặt cô.
Mang theo tò mò cùng kinh ngạc.
Ban đầu Nhiếp Thư Diêu bị nhìn chằm chằm còn chưa quen được, bởi vì tầm mắt nhìn tới quá nhiều, sau đó chờ Chu Đạc mang cô vào sảnh, cùng những người này chào hỏi, ánh mắt nhìn về phía cô cũng chậm rãi giảm bớt, mỗi người đối diện với cô đều mỉm cười chào hỏi.
Trên sân khấu có người mẫu đeo trang sức trình diễn, còn có nữ minh tinh người phát ngôn đeo dây chuyền hoặc nhẫn đồng hồ ra hát, còn có ca sĩ nổi tiếng biểu diễn ca khúc nổi danh của mình.
Chương trình diễn ra được một nửa, chợt Nhiếp Thư Diêu thấy ba người bạn của Chu Đồ, nhà họ đều bán trang sức, nhưng mấy người họ đều không có hứng thú với trang sức, chỉ vô tình kết bạn với Chu Đồ, mấy người liền trở thành bạn bè không có gì giấu nhau, Nhiếp Thư Diêu còn ăn cơm chung với họ một lần.
Trên đường từ toilet trở về, Nhiếp Thư Diêu nhìn chằm chằm hình vẽ Ai Cập cổ đại trên tường xem chuyện xưa, phía sau truyền đến một giọng nói, mang theo điệu chất vấn: “Sao em lại lấy anh trai của Chu Đồ?”
Hai người kia vẫn luôn khuyên nhủ: “Đừng vậy mà, Chu Đồ đã… đi rồi, anh không thể…”
“Em có thể tái giá, có thể lấy cho bất cứ người đàn ông nào, nhưng người kia sao là anh trai Chu Đồ? Vì điều gì? Anh không hiểu, sao em lại lấy anh trai Chu Đồ…”
Từ lúc cô và Chu Đạc ở bên nhau đến khi kết hôn, tiếng tăm nghi ngờ rất nhiều, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt cô bất bình thay Chu Đồ, nghi ngờ cô gả cho Chu Đạc là có ý đồ xấu.
Sao lại lấy Chu Đạc.
Buổi tối hôm kết hôn, Nhiếp Thư Diêu còn gửi tin nhắn cho Chu Đồ, nói cô muốn kết hôn.
Cô ấy yêu người đàn ông đó.
Cho nên, muốn cùng anh ấy quang minh chính đại bên nhau.
“Sao không thể là anh trai cậu ấy? Ngụy Thanh Phong cậu có phải có bệnh không, người ta muốn lấy ai là việc của người ta, sao không thể là Chu Đạc! Trước khi Chu Đồ đi còn nhờ chúng ta gặp được người đàn ông tốt thì giới thiệu cho cô ấy, cậu có thể tìm được người đàn ông tốt hơn Chu Đạc sao!”
“Đúng vậy, tôi cũng chịu cậu, cậu quản người ta lấy ai, Chu Đồ đã đi rồi! Tôi nói một câu chướng tai nhé, một ngày nào đó nếu cậu đi, cậu cũng muốn vợ cậu bị người ta không cho tái giá sao! Tư tưởng cậu lạc hậu thế!”
“Cậu nói cái gì!”
“Ngụy Thanh Phong, cậu có bản lĩnh thì đi hỏi anh trai Chu Đồ! Đừng ức hiếp phụ nữ!”
“Sao tôi lại ức hiếp cô ấy! Tôi chỉ muốn hỏi cô ấy sao lại lấy Chu Đạc!”
“Tôi yêu anh ấy.” Nhiếp Thư Diêu nói.
Ba người im lặng.
Ngụy Thanh Phong kinh ngạc đứng sững sờ hồi lâu, bị hai người bên cạnh kéo cánh tay, lúc này mới ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Người ta yêu đương kết hôn bình thường, chẳng qua người này là anh trai của Chu Đồ mà thôi, cho dù có ý kiến, cũng chỉ có người nhà họ Chu hoặc là người nhà họ Nhiếp có ý kiến, cậu ta ý kiến cái gì, nếu Chu Đồ vẫn chưa qua đời, nói không chừng cũng tán thành, dù sao anh trai Chu Đạc của anh ấy ưu tú như vậy, mà anh ấy lại hoàn toàn tê liệt.
Ngụy Thanh Phong nghĩ đến Chu Đồ, trong lòng hơi không nỡ, như tất cả mọi người đang quên anh ấy, ngay cả người vợ anh ấy yêu nhất cũng đã kết hôn lập gia đình, còn gả cho anh trai mà anh ấy quý nhất.
Cứ như Chu Đồ bị cả thế giới phản bội.
Cậu ta thấy tiếc cho anh ấy.
Nhưng đây không phải là lỗi của Nhiếp Thư Diêu, cô còn trẻ, đã đến lúc cô ấy thoát khỏi bóng tối cái chết của Chu Đồ, mở ra cuộc sống mới của mình, đi tìm hạnh phúc của mình.
Nếu Chu Đồ thấy được, chắc chắn là cũng sẽ chân thành chúc phúc cho cô.
Ngụy Thanh Phong cúi đầu xin lỗi Nhiếp Thư Diêu, xoay người muốn về.
Nhiếp Thư Diêu khẽ khom người, cúi đầu về phía họ cảm ơn: “Cảm ơn các anh.”
“Cảm ơn các anh đã nhớ đến Chu Đồ.”
Trên thế giới này, ngoài cô ra còn rất nhiều người, ở một thời khắc hay khoảnh khắc nào đó, nhớ tới Chu Đồ.
Điều này làm cô thấy ấm lòng vô cùng.
Mấy người sửng sốt, không ngờ Nhiếp Thư Diêu chẳng tức giận chút nào, còn mỉm cười nói cảm ơn với bọn họ.
Chờ Nhiếp Thư Diêu đi xa, mấy người mới thở dài: Nhiếp Thư Diêu là một người phụ nữ tốt, Chu Đồ cũng là một người đàn ông tốt, đáng tiếc số phận tạo hóa trêu người.
Chu Đạc đang cùng một vị đại lão nói chuyện phiếm về trang sức, thấy cô về thì giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy đưa theo cô chào tạm biệt mọi người.
Phó tổng giám đốc khu Hạo Hâm hỏi anh về sớm thế làm gì.
Chu Đạc lời ít ý nhiều: “Chăm con.”
Phó tổng giám đốc: “…”
Mọi người vây xem đều choáng váng, trơ mắt nhìn Chu Đạc nghiêm túc ôm Nhiếp Thư Diêu ra ngoài.
Vệ sĩ hộ tống họ ra khỏi khách sạn, chắn ở phía trước ngăn cản phóng viên với người qua đường, chờ Chu Đạc cùng Nhiếp Thư Diêu lên xe, lúc này mới lần lượt lên hai chiếc xe.
Sở nghiên cứu gọi điện thoại, Nhiếp Thư Diêu đang muốn nghe thì bị Chu Đạc bóp eo đặt ở trên đùi.
Tấm chắn được thả xuống, đèn trong xe bật lên, lễ phục màu bạc tối nay cô mặc lấp lánh, lộ ra cẳng chân trắng nõn tinh tế, giày cao gót đặt trên đùi anh lung lay sắp đổ, một tay cô chống lên vai người đàn ông, hướng anh “suỵt” một tiếng, ấn nghe.
Năm ngoái, Viện Nghiên cứu bệnh dại thành phố Bắc Kinh đã thấy bài báo của cô về virus dại và mời cô tham gia viện để đóng góp vào việc nghiên cứu vắc-xin hiệu ứng đặc biệt cho virus dại.
Lúc ấy Chu Thục Yên vừa tròn hai tuổi rưỡi, đã thử đi nhà trẻ học và quen biết các bạn nhỏ, Nhiếp Thư Diêu chờ con gái thích ứng một tháng, thì đến sở nghiên cứu đưa tin, việc này còn bận hơn cả Chu Đạc, tăng ca là việc bình thường, cuối cùng một năm nay cũng có thành tích, thí nghiệm lâm sàng thành công ba ca, mọi người vui vẻ hơn một tháng.
Điện thoại là chủ nhiệm sở nghiên cứu gọi tới, nói là chuyên gia tư vấn bệnh dại của tổ chức y tế động vật thế giới và thành viên tổ công tác tuần sau muốn riêng cô tới sở nghiên cứu của họ, để Nhiếp Thư Diêu chuẩn bị tâm lý thật tốt nên lấy số liệu tài liệu lúc trước hoàn thiện chút, viết bài phát biểu nữa.
Tay người đàn ông đã chui vào, ôm quần chữ T tinh tế kéo qua kéo lại, khiến xương cốt Nhiếp Thư Diêu run rẩy, chỉ có thể tùy tiện trả lời rồi cúp điện thoại, cúi đầu ôm cổ người đàn ông tựa lên vai anh thở dốc.
Điện thoại di động cá nhân của Chu Đạc cũng đang rung lên ong ong, một tay anh kéo dây thừng nhỏ của quần chữ T, một tay lấy điện thoại di động ra, là Lỗ Thanh Á gọi tới, nói bị bệnh, Chu Đạc rảnh thì đến thăm bà.
Năm ngoái Lỗ Thanh Á bị bệnh nặng, bị bệnh nửa tháng không khỏi, người vừa bệnh thì yếu ớt không chịu được, bà chủ động gọi điện thoại cho Chu Đạc, nói mình sắp chết, còn nói nhiều lời lung tung, ý là mình sống không qua đêm nay.
Ngày đó Nhiếp Thư Diêu tăng ca, Chu Đạc mới đón hai đứa nhỏ từ trường về, nghe nói như thế, bảo trợ lý gọi điện thoại cho bác sĩ, sau đó thì đưa hai đứa nhỏ đi cùng.
Lỗ Thanh Á không ngờ Chu Đạc sẽ đưa hai đứa nhỏ tới đây, Chu Nhất đã năm tuổi, cao lên rất nhiều, nhào tới ôm eo bà gọi bà nội.
Một câu bà nội làm trái tim Lỗ Thanh Á tan nát, nước mắt bà ào ào chảy không ngừng, ôm Chu Nhất khóc không buông tay.
Chu Thục Yên đang ngẩng mặt đánh giá bà, nghe thấy anh trai nói đây là bà nội, cô mới trẻ con gọi một tiếng: “Bà nội.”
Lỗ Thanh Á lại bế Chu Thục Yên ôm vào lòng, lại chợt nhớ tới mình còn bệnh, vội vàng đi đeo hai cái khẩu trang, tiếp tục bận trong bận ngoài đi tìm đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ ăn, còn lấy đồ chơi mình giấu trong kho hàng trong phòng ra đưa cho Chu Nhất, đều là mua cho cậu, còn có của Chu Thục Yên.
Tuy nhiều năm bà không gặp Chu Nhất, cũng hoàn toàn không gặp Chu Thục Yên, nhưng bạn bè của người nhà họ Chu từng đăng ảnh Chu Nhất và Chu Thục Yên, chỉ có lúc lễ mừng năm mới bà mới thấy được, bà đều lưu lại từng tấm một.
Dù sao Chu Nhất cũng là bà dẫn theo, bà rất yêu thương, con gái nhà họ Chu rất ít, bà vẫn tiếc nuối không thể sinh con gái, lúc này thấy Chu Thục Yên lớn lên xinh đẹp tinh xảo như búp bê, bà lại vô cùng quý mến, ôm hai đứa nhỏ một trái một phải vào trong ngực, thậm chí còn quên cả bệnh của mình.
Chu Đạc thấy trạng thái tinh thần của bà khỏe mạnh nên lại dẫn đứa bé rời đi, Lỗ Thanh Á biết anh nhẫn tâm, mấy năm nay chỉ bảo trợ lý đưa đồ tới, còn mình chưa từng tới một lần.
Bà chẳng còn cách nào, cứ cách một tháng lại giả bộ bị bệnh một lần, muốn Chu Đạc đưa con tới thăm.
Chu Đạc cúp điện thoại, vứt di động sang một bên, ngón tay nắm dây thừng dùng sức kéo xuống.
Nhiếp Thư Diêu dựa vào lòng anh run nhẹ, hỏi lát nữa anh đi qua đó sao?
Chu Đạc kéo cà vạt: “Không đi.”
“Bà ấy nhớ mấy đứa nhỏ.” Nhiếp Thư Diêu cởi cà vạt thay anh.
Chu Đạc “Ừ” một tiếng, tay to vòng qua eo cô, dùng sức ấn xuống: “Chưa có thời gian.”
Anh muốn làm cô trên xe.
Trách lễ phục màu bạc này quá quyến rũ, rõ ràng cái gì cũng ôm lấy, lại phác họa dáng người của cô có lồi có lõm, làn da càng được tôn lên trắng nõn mềm mại, nhấn một cái đã ra nước.
Nhiếp Thư Diêu uốn éo trên người anh, giày cao gót lắc lư, cô ghé vào trong ngực anh, thương lượng với anh: “Về rồi làm.”
Sợ anh không đồng ý, lại thêm vào: “Lần trước… như vậy cũng được.”
Chu Đạc hơi nheo mắt, nghiễm nhiên càng phấn khởi, bàn tay to xoa mông cô, cúi đầu cắn miệng cô: “Ừ.”
Lần trước Nhiếp Thư Diêu tới phòng làm việc tìm anh, bị người đàn ông nhét trứng rung vào thân dưới, người đàn ông ôm cô đến bộ phận thiết kế, còn dẫn cô đi nhà máy trang sức, dọc đường đi cô đều run lên, mỗi một lần cao trào, cô đều gắt gao giấu mặt trong lòng người đàn ông.
Bên tai nghe thanh âm trầm khàn của người đàn ông hỏi: “Lần thứ mấy?”
Cô thở gấp nói: “Lần thứ năm.”
Bị trứng rung làm cho cao trào bao nhiêu lần, cô lập tức muốn bị người đàn ông cho lên đỉnh bấy nhiêu lần.
Chu Đạc đều quay video lại từng lần một.
Máy chiếu trong nhà chỉ cần mở ra là thấy được hình ảnh Nhiếp Thư Diêu bị bắn đến điên cuồng thét chói tai.
Ham muốn của anh quá lớn, mỗi một lần đều hận không thể chơi chết cô.
Nhiếp Thư Diêu nhớ tới chủ nhiệm gọi điện thoại, lại nói thêm một câu: “Đừng để lại dấu trên cổ.”
Chu Đạc vén mái tóc dài của cô lên, nghiêng người hôn lên cổ cô.
“Không được…” Cô đẩy đầu anh.
Chu Đạc mút càng mạnh, anh luôn như vậy, chỉ cần cô kháng cự anh sẽ làm nghiêm trọng thêm, Nhiếp Thư Diêu cũng không tức giận nổi, cúi đầu cắn cổ anh, bị người đàn ông tét mông, giọng nói anh khàn khàn, gợi cảm lại quyến rũ: “Thử cắn nữa đi.”
Nhiếp Thư Diêu cắn tiếp một cái.
Chu Đạc lại vung tay qua, vừa kéo sợi dây nhỏ, xương cốt Nhiếp Thư Diêu mềm nhũn, dựa vào lòng anh run rẩy: “Không cắn, anh đừng kéo nữa.”
Chu Đạc ôm eo nhỏ của cô, cắn miệng cô, ăn son môi của cô vào miệng.
Nhiếp Thư Diêu thở hổn hển nói: “Chờ bọn trẻ nghỉ hè em muốn về thị trấn Ngu Hương”
“Ừ.”
“Anh đi với bọn em.”
“Ừ.”
“Anh có yêu em không?”
“Ừ.”
Nhiếp Thư Diêu cong mắt cười.
Chu Đạc rút người ra, nâng cằm cô, cắn một miếng lên môi cô: “Cười cái gì.”
Nhiếp Thư Diêu ôm cổ anh, dịu dàng hôn lại anh.
“Em cũng yêu anh.”