Ma Xui Quỷ Khiến - Ngoại Truyện 1
Cố Bán Hạ lại nôn, cô nôn thốc nôn tháo, nôn sạch sẽ toàn bộ bữa trưa, nôn đến mức ra cả mật xanh mật vàng.
Cô nơm nớp lo sợ bò lên giường lấy điện thoại di động, lên Baidu tra cứu các triệu chứng, phát hiện có khả năng là ung thư gan.
Cố Bán Hạ như bị sấm đánh ngang tai, nhìn lên trần nhà, điện thoại trượt xuống tay cô vang lên tiếng “bang” trên sàn nhà.
Ngay khi cô tính toán hậu sự cho mình xong thì Dung Chính tan làm trở về, Cố Bán Hạ nằm liệt trên giường không nhúc nhích, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, sau đó là lòng bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.
“Mặc áo khoác vào, chúng ta đến bệnh viện.”
Cố Bán Hạ phục hồi tinh thần, hơi ngẩng đầu nhìn anh, “Đi bệnh viện làm gì nữa chứ?”
“Dì giúp việc nói em lại nôn, đến bệnh viện kiểm tra xem.”
Không cần phải kiểm tra, chắc cô bị ung thư gan rồi.
Cố Bán Hạ xoay người đắp chăn, không nói lời nào.
Ông trời thật không có mắt, cuộc sống của cô mới tốt đẹp được mấy tháng, sao có thể kết thúc tại đây?
Dung Chính không thể mặc kệ cô, lật chăn lên lôi người ra ngoài.
Cuối tháng 12, thời tiết se lạnh.
Tuy trong xe có hệ thống sưởi, nhưng Cố Bán Hạ cũng không thể rời xa chiếc áo khoác của mình, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy thế giới này đẹp đẽ vô cùng.
Cô nghẹn ngào, môi run rẫy, hỏi Dung Chính: “Nếu em chết, anh sẽ đau lòng chứ?”
Dung Chính trả lời: “Đau lòng.”
Cố Bán Hạ vừa nghe, càng cảm thấy bi thương, “Mấy năm nay em có để dành một ít tiền, nhưng so với tiền của anh, chắc chỉ là con số lẻ, khổ nỗi em cũng không có gì để lại cho anh, anh lấy tạm nó vậy.
Dung Chính cũng không hỏi cô vì sao nói lời này, trực tiếp đồng ý, “Được”.
Im lặng vài giây, Cố Bán Hạ lại hỏi: “Nếu em chết rồi, anh sẽ tái hôn chứ?”
Dung Chính: “Đương nhiên, dùng tiền của em mua nhẫn và dây chuyền cho vợ mới, vứt hết đồ đạc của em để nhường chỗ cho cô ấy, sau đó cùng cô ấy sinh ba đứa con, cả nhà sống hạnh phúc và vui vẻ bên nhau.”
Mẹ nó.
Cố Bán Hạ vô cùng tức giận, sắp sửa nói câu “Anh là đồ khốn”, Dung Chính đột nhiên dừng lại, “Đến rồi.”
Dung Chính đưa cô đến khoa phụ sản, Cố Bán Hạ mải tức giận nên không để ý tới, khi bác sĩ hỏi thăm, cô dần nhận ra có gì đó sai sai.
Lấy máu và chờ kết quả.
Kết quả cũng khác hoàn toàn, Cố Bán Hạ cầm giấy kết quả, nghe bác sĩ nói xong, đầu óc cô mơ hồ, cầm sổ bệnh án và tờ đơn ra khỏi phòng.
Dung Chính đứng dậy, cô nhìn thấy anh, tâm tình phấn khích, nói lắp bắp: “Em..em…”
“Mang thai.” Dung Chính tiếp lời.
Cố Bán Hạ kinh ngạc, “Anh, sao anh biết?”
“Quan sát thì biết.”
“…..Anh quan sát khi nào? Tại sao em không nhìn ra chứ?”
“Bởi vì anh thông minh hơn em.” Cánh tay dài của Dung chính ôm lấy vai cô, mặc dù anh đã đoán được từ lâu, nhưng vẻ mặt vẫn như mới biết được.
Tất cả đều là vui vẻ và phấn khích.
Vài ngày trước, anh đã phát hiện điều bất thường.
Tháng trước Cố Bán Hạ không có kinh nguyệt, cô dễ đói, cô dễ mệt mỏi, buổi tối cũng ngủ sớm hơn.
Hai người vẫn ở chung phòng, cũng chưa từng dùng biện pháp tránh thai, cho nên anh dễ dàng đoán rằng cô mang thai, cuối cùng kết quả như anh nghĩ, cũng như anh mong muốn.
Phải biết rằng, suy nghĩ đầu tiên khi anh gặp lại Cố Bán Hạ, chính là muốn kết hôn với cô, muốn cùng cô sinh con, những thứ khác ra sao anh đều không quan tâm.
Từ đầu đến cuối, chấp niệm của Dung Chính, chính là Cố Bán Hạ.
Sau khi lên xe, Cố Bán Hạ bắt đâu luyên thuyên, “Nhìn chu kỳ mang thai, nhất định là đêm anh đi công tác Nhật Bản về, quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, nếu không thì sao làm nhiều lần như vậy đều không trúng, đến đêm đó thì có em bé.”
Dung Chính vui mừng trong lòng, mỗi một giây đều vui mừng.
“Tối nay em muốn ăn gì?” Lúc chờ đèn giao thông, anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Cố Bán Hạ.
Rất bằng phẳng, cũng không có động tĩnh gì, nhưng bên trong là đứa bé của anh và Cố Bán Hạ.
Tại khoảnh khắc này, Dung Chính có cảm giác như giấc mơ của mình đã thành sự thật, nhớ lại ngày hè năm đó, Cố Bán Hạ không muốn gặp anh, lén lút phàn nàn với Trầm Hương, nói dáng vẻ của anh câu cá bên bờ sông giống như quả bí đao bị mắc kẹt trong đất vào mùa đông.
Bây giờ nghĩ lại, bí đao mùa đông thì bí đao mùa đông, cô gái từng oán trách anh, bây giờ sắp sinh quả bí đao con cho anh rồi.
“Không ăn nữa, em uống sữa bò thôi, ăn vào cũng nôn hết, khó chịu lắm.”
Dung Chính dịu dàng, “Để anh xuống bếp nấu cho em ăn.”
Dung Chính biết nấu ăn, sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng anh vẫn thích món ăn trong nước nhất, từ từ luyện tập cũng nấu được vài món ăn ngon, sau khi kết hôn vì thỏa mãn khẩu vị của Cố Bán Hạ, anh đã học hỏi nhiều hơn.
Cố Bán Hạ thích vẻ ngoài dịu dàng của Dung Chính, vì vậy cô nắm tay anh và hôn lên, “Chồng, anh muốn sinh con trai hay con gái?”
“Con trai.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh trọng nam khinh nữ.”
Cố Bán Hạ dứt khoát hất tay anh ra.
Đầu tháng 1, là lần khám thai chính thức đầu tiên.
Mọi khi Dung Chính sẽ đi cùng Cố Bán Hạ, nhưng nếu anh có việc, dì giúp việc trong nhà sẽ thay anh đi cùng Cố Bán Hạ, kiểm tra xong cũng là lúc anh xong việc, lúc đó anh sẽ đến đón cô về nhà.
Thời gian đúng như Dung Chính dự tính, khi anh chạy xe đến cửa bệnh viện, Cố Bán Hạ gọi điện thoại tới, nói đã làm kiểm tra xong. Đón người ở cửa, Dung Chính không kìm lòng được đưa tay sờ bụng Cố Bán Hạ.
Bây giờ vẫn chưa sờ được gì, nhưng trong lòng anh có thể cảm nhận được cảm giác may mắn.
Sau khi hỏi kỹ tình hình thai nhi, anh lại nói: “Chúng ta đến cửa hàng mẹ và bé mua đồ trước đã.”
Cố Bán Hạ nhíu mày, “Mới giờ mà mua đồ cho cục cưng rồi ư?”
“Nên mua sớm một chút, anh đã nhờ người thiết kế phòng cho con, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, khi con lớn hơn thì chúng ta không nên chạy ngược chạy xuôi bên ngoài suốt được, anh không yên tâm.”
Dì ngồi ghế sau gật đầu, “Ngài Dung nói đúng, mang thai nhất định phải chú ý nhiều hơn, đặc biệt là khi thai nhi sang tháng thứ ba.”
Cố Bán Hạ cười với Dung Chính, “Ông xã, em nghe lời anh hết.”
Hiếm khi cô dịu dàng và ngoan ngoãn như vậy.
Đó chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đối với hai vợ chồng khi mua đồ ở cửa hàng mẹ và bé, chọn được nửa ngày, Dung Chính ra ngoài nghe điện thoại, khi quay lại thì phát hiện bình sữa trong xe đẩy và những thứ khác đều là hai cái.
Anh xem qua rồi đưa ra kiến nghị: “Em không cần mua nhiều như vậy, em bé lớn rất nhanh, đồ nhỏ như vậy sau hai tháng em bé sẽ không cần dùng đến nữa.”
Cố Bán Hạ không cho là đúng, đẩy xe đi về phía trước, “Hai đứa bé, đương nhiên đều phải mua hai phần, dù cục cưng có lớn nhanh đến đâu, cũng không thể cùng dùng chung một món đồ được nha.”
Cô đẩy xe đến trước kệ hàng, bấy giờ Dung Chính mới phục hồi lại tinh thần, hai ba bước đuổi theo phía trước, nắm chặt cổ tay Cố Bán Hạ, giọng điệu thâm trầm lại mang theo run rẩy nhẹ nhàng, “Em mang thai đôi sao?”
Cố Bán Hạ cười hì hì, “Bác sĩ nói em có hai bào thai, chính xác là hai cục cưng, bảo em thường ngày chú ý nhiều hơn, nhất định phải khám thai theo định kỳ.”
Lần đầu tiên Dung Chính mất kiểm soát, hoàn toàn không thể kìm nén cảm xúc của mình, người ra vào nhiều như vậy, anh cũng không quan tâm, trực tiếp ôm lấy Cố Bán Hạ, một lúc sau mới nói: “Bà xã, anh sẽ yêu em và các con thật nhiều.”
“Yêu nhiều bao nhiêu? Yêu em hơn hay yêu con nhiều hơn?” Cố Bán Hạ lại bắt đầu.
Dung Chính: “Yêu con nhiều hơn.”
Cố Bán Hạ: “…”
Hừ, tên đàn ông khốn kiếp lật mặt nhanh thật.