Ma Xui Quỷ Khiến - Ngoại Truyện 2
Cố Bán Hạ và Dung Chính cãi nhau, là thật sự cãi nhau, không còn tán tỉnh như thường ngày, sáng sớm đi làm cũng không để ý tới nhau, đến bãi đậu xe, Cố Bán Hạ tự mình xuống xe, lúc đóng cửa xe cô hận không thể đóng gãy cánh cửa:
Thật ra không phải là chuyện gì to tát.
Bữa sáng Cố Bán Hạ không uống sữa bò, muốn uống coca, Dung Chính không cho cô uống, chỉ vì anh nói uống coca không tốt cho em bé, Cố Bán Hạ bắt đầu tức giận, cảm thấy anh chỉ quan tâm đến các con trong bụng, mà không quan tâm đến cô.
Phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, cô còn mang thai đôi, nên càng nhạy cảm và nóng nảy hơn, cô cảm thấy mình tức giận là đúng.
Lúc đầu còn ầm ĩ, nhưng lúc đến công ty, Cố Bán Hạ càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy mình nên rạch ròi từ trước, cô nên ra oai khắp nơi, để sau này Dung Chính không dám lừa gạt cô.
Vì vậy, Cố Bán Hạ tắt máy sau khi tan ca, trực tiếp rời đi.
Thịt nướng, coca, thứ mà cô đã nghĩ đến từ lâu nhưng không thể ăn, Cố Bán Hạ gọi ra một bàn.
Ăn được một nửa, có người tiến lên, do dự, sau khi thăm dò mới mở miệng: Xin hỏi, chị là chị của Cố Trầm Hương phải không?”
Đã lâu không ai nhắc tới chữ Trầm Hương này, Cố Bán Hạ đột nhiên có chút ngơ ngác, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, “Là tôi.”
Cô gái vừa kích động vừa buồn bã, cũng không quan tâm mình có thô lỗ hay không, ngồi xuống, vành mắt đỏ hoe, “Em là bạn cùng lớp với Trầm Hương, cũng là bạn thân nhất của cô ấy.”
Cố Bán Hạ còn chưa kịp chào hỏi, cô gái đã nói: “Chị ơi, em đã đọc hết tin tức, cảm ơn chị đã tự tay tống những kẻ xấu kia vào ngục giam, lúc đó suýt nữa em đã phạm phải sai lầm lớn. May mắn rằng bạn trai của chị đến nói chuyện với em, em mới ý thức được rằng em thay Trầm Hương giữ sổ ghi chép không phải là giúp cô ấy, mà là che giấu tội ác cho những kẻ xấu đó!’’
Cố Bán Hạ rất sững sờ, hỏi ngược lại cô: “Bạn trai của tôi?”
“Đúng, chính là ngài Dung. Trầm Hương đã để lại cuốn nhật ký cho em trước khi cô ấy xảy ra chuyện, em đồng ý sẽ giữ nó giúp cô ấy, sau khi cô ấy gặp chuyện không may, em rất sợ hãi, lập tức vứt bỏ tất cả đồ đạc của cô ấy, em chỉ là một đứa con gái xuất thân từ gia đình bình thường, không muốn dính vào rắc rối, ngài Dung cũng không có ép buộc em, chỉ là nói chuyện với em rất lâu, em mới ý thức được bản thân mình ích kỷ như thế nào, sau đó nghe lời ngài Dung, nặc danh gửi sổ nhật ký đến cục cảnh sát.”
Cố Bán Hạ nhận được quá nhiều thông tin, cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô không biết nên hỏi câu nào trước, một lúc sau cô mới cất lời: “Tại sao Trầm Hương lại đưa cuốn nhật ký cho cô cất giữ?”
Hiển nhiên là cô gái tôn trọng Trầm Hương, không có xem qua nhật ký, cũng không biết rõ suy nghĩ của Trầm Hương, chỉ nói: “Lúc trước cô ấy nói với em, cô ấy không thực sự tin tưởng người Cố gia, hơn nữa cô ấy có tâm lý lo được lo mất, nhưng dù sao cũng là chuyện gia đình, em cũng không muốn hỏi cụ thể, em nghĩ có thể thời điểm đó cô ấy quyết định cho qua chuyện, muốn giữ lại chút gì đó và không thể để người Cố gia phát hiện.”
Lời giải thích này lấp đầy một khoảng trống nào đó trong lòng Cố Bán Hạ, cô trầm tư giây lát, không hỏi về Trầm Hương nữa, khẽ nói lời cảm ơn cô gái.
Trầm hương xuất phát từ loại tâm lý nào, ngoại trừ chính cô ấy, không một ai có thể biết được, điều duy nhất Cố Bán Hạ có thể làm cô đã thực hiện, quá khứ đã qua, tất cả đều đã kết thúc.
Một bàn thức ăn mà cô ao ước bấy lâu nay bỗng trở nên vô vị vào lúc này.
Cố Bán Hạ không ngờ rằng Dung Chính cũng tham gia vào chuyện của Trầm Hương, nhưng anh lại chưa từng đề cập qua với cô. Vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên hiểu tại sao mình lại tranh cãi với Dung Chính.
Tại sao ư?
Còn không phải là bởi vì anh là người thân thiết nhất của cô, nên cô không kiêng nể gì mà trút toàn bộ những khó chịu vô cớ lên người anh, nói hoạch toẹt là Dung Chính chiều chuộng cô quá mức, khiến cô bị chiều hư.
Cố Bán Hạ cảm thấy mình thật đáng chết, đêm qua khi hai người ôm nhau, cô còn nói muốn làm con lợn nái dịu dàng của Dung Chính, kết quả quay đầu lại biến thành con cọp cái.
Cố Bán Hạ không muốn làm con cọp cái, cô yêu Dung Chính, cũng biết Dung Chính càng yêu cô hơn, cô không muốn tổn thương người yêu mình nhất.
Cố Bán Hạ không ăn nữa, thanh toán hóa đơn và đi ra ngoài, sau khi đi qua đường bên kia, một chiếc xe đột nhiên dừng ở bên cạnh cô.
Đó là xe của Dung Chính, cô nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cố Bán Hạ đau nhói trong lòng, mở cửa, lên xe, ôm Lấy Dung Chính, “Chồng à, anh mắng em đi, em không phải người, em là súc sinh, em không nên nổi giận với anh.”
Dung Chính rất hài lòng, “Em có thể nhận thức rõ bản thân mình là chuyện tốt.”
Cố Bán Hạ nghe lời này xong, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng từ sau khi mang thai, não của cô hoạt động không tốt nên cô không thể hiểu ra, vì vậy chỉ cần làm nũng.
Dung Chính lái xe về nhà.
Cố Bán Hạ hỏi anh: “Sao anh biết em ở đây?”
“Bởi vì anh đi theo em.”
Cố Bán Hạ gãi gãi đầu, tên đàn ông này rất thẳng thắn.
Vợ chồng hòa thuận, bữa tối sến súa, anh đút em ăn, em đút anh ăn, xấu hổ đến nỗi dì giúp việc phải trốn trong phòng bếp không ra được.
Bụng Cố Bán Hạ đã được năm tháng, bởi vì mang thai đôi, bụng cô lớn hơn những người phụ nữ mang thai khác, mỗi ngày Dung Chính và dì giúp việc trong nhà đều cẩn thận, sợ cô té ngã dập đầu.
Nhưng bản thân phụ nữ mang thai cũng không cảm thấy có gì không ổn, cô nằm trên giường thấy Dung Chính tắm rửa xong, thậm chí còn muốn làm tình.
Ngay khi dục vọng vừa bộc phát, đã không thể ngăn được, chờ người vừa lên giường, Cố Bán Hạ tự tin đưa ra yêu cầu: “Chồng à, em muốn.”
Từ khi xác nhận mang thai đến bây giờ, ngoại trừ ôm hôn, giữa hai người đều không có quan hệ thể xác.
Cũng có lúc “súng đạn lên nòng”, nhưng khả năng kiềm chế của Dung Chính tốt hơn những gì Cố Bán Hạ tưởng tượng, cho dù cô dụ dỗ thế nào, Dung Chính nói không muốn là không muốn.
Nhưng tối nay Cố Bán Hạ thật sự không nhịn được nữa, dục vọng bị đè nén mấy tháng nay khi nhìn thấy thân thể trẻ tuổi cường tráng kia lại hừng hực bùng cháy, bụng cô không thể nằm sấp, cô thở hồng hộc bò lên ngồi trên người Dung Chính.
Nhưng Dung Chính giống như hồn lìa khỏi xác, vẻ mặt tĩnh lặng không chút ham muốn.
Cố Bán Hạ quyến rũ nửa ngày, cô mệt mỏi, quên mất lời thề không bao giờ tức giận trong xe, bắt đầu hờn dỗi.
Dung Chính dỗ dành cô, “Chờ sinh con xong, em muốn làm gì thì làm.”
Cố Bán Hạ vừa nghe càng tức giận, cảm thấy lời nói của Dung Chính như xem cô là tên côn đồ cặn bã.
Cô giận dữ hỏi: “Em là loại người háo sắc như thế sao?
Dung Chính rất kinh ngạc: “Từ lúc bắt đầu không phải e đã thế à?”