Ma Xui Quỷ Khiến - Ngoại Truyện 3
- Home
- Ma Xui Quỷ Khiến
- Ngoại Truyện 3 - Dung Chính, anh có ý gì? Coi em là heo mẹ à?
Cố Bán Hạ mang thai thời kỳ cuối, hầu như buổi tối không thể ngủ được.
Mang thai đôi bụng quá to, nằm nghiêng cũng không thoải mái, thật không thể dễ dàng ngủ, tử cung ép lên bàng quang, cứ cách hai giờ lại phải rời giường đi vệ sinh.
Dung Chính rất đau lòng, buổi khuya hơi có động tĩnh thì anh lập tức đi theo cô.
Cố Bán Hạ cũng xót cho Dung Chính, ban ngày anh còn phải đi làm, có đôi khi còn phải đi công tác, cô ngủ không yên, anh càng lo lắng.
Lúc Chu Mai đến thăm Cố Bán Hạ, thấy tinh thần của cô không được phấn chấn, truyền một ít kinh nghiệm của bản thân cho cô.
Lúc trước khi hai người còn xích mích, Chu Mai đã mang thai, nhưng cô ấy lại không biết, Cố Quốc Minh lại càng không, sau này Cố Quốc Minh xảy ra chuyện, mấy cô tình nhân mà ông ta nuôi ở bên ngoài sợ không lấy được một xu, lập tức đổ xô đến Cố gia làm ầm ĩ.
Chu Mai cũng chuẩn bị đi đến, nhưng trùng hợp lại bắt gặp một đám phóng viên chặn ở cửa chính, mấy ả nhân tình khóc lóc ầm ĩ, Cố Quốc Minh bị đánh như chó, cô bị hiện thực tát vào mặt, mộng tưởng thế giới tốt đẹp bỗng sụp đổ tại chỗ.
Sau khi trở về, Chu Mai phát hiện mình đang mang thai, phản ứng đầu tiên của cô là đi tìm Cố Quốc Minh, nhưng nhịn ăn nhịn uống suy nghĩ mấy ngày, quyết định giữ lại đứa bé này cũng không dễ dàng gì.
Có thể giữ lại đứa bé, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho Cố Quốc Minh.
Người phụ nữ đắm chìm trong tình yêu có thể ngu ngốc, nhưng một khi bị lừa dối, người phụ nữ sẽ lại vừa thông minh vừa tuyệt tình.
Những năm này, cô nhận được một số tiền và đồ trang sức từ Cố Quốc Minh, số tiền này đủ để cô sống một thời gian dài. Chu Mai ngay lập tức tiết lộ chuyện Cố Quốc Minh hối lộ cho báo chí, sau đó nhanh chóng bán căn hộ, cắt đứt liên hệ với Cố Quốc Minh.
Cố Bán Hạ và Chu Mai gặp nhau ở phòng khám thai, hai người chạm mặt với vẻ xấu hổ và phức tạp, khi họ không nói nên lời và muốn tránh mặt, Chu Mai không nhịn được, nói xin lỗi với Cố Bán Hạ.
Thật ra cũng không có gì phải xin lỗi, quan điểm của mỗi người không giống nhau, vì bảo vệ tình cảm và người mình yêu mà nói ra những lời không hay khiến đối phương tổn thương, lúc đó cũng không phải là không hối hận, chỉ là nói không nên lời mà thôi.
Sau khi hòa giải, tuy không thể trở lại đôi bạn tâm sự mọi chuyện như trước kia, nhưng cũng coi như bạn bè thường xuyên qua lại.
Hai người đang ngồi trên sofa nói chuyện, Dung Chính trở về.
Cố Bán Hạ rất kinh ngạc, nhìn người đi qua, “Không phải anh nói buổi tối còn có xã giao sao?”
“Anh để người khác đi.” Dung Chính khom lưng hôn má Cố Bán Hạ, lại duỗi tay khẽ vuốt ve bụng cô, “Hôm nay em ăn có nhiều không? Ngủ trưa chưa?”
“Tốt hơn hôm qua một chút, hôm nay em muốn ăn món Thái, thèm muốn chảy nước miếng.”
“Vậy lát nữa chúng ta đi ăn.”
Chu Mai nhìn thấy mà cay xè hốc mắt, vô cùng hâm mộ trong lòng.
Cố Bán Hạ và Dung Chính có thể tự nhiên thể hiện tình cảm xung quanh mọi người, hiển nhiên họ đều ân ái thân mật như vậy mỗi ngày, đơn giản sẽ không vì có người khác mà câu nệ tình cảm với người mình yêu, mà đây đều là những điều mà cô ấy từng ảo tưởng khát vọng, chỉ là quãng đời còn lại hẳn là sẽ không còn có thể.
Hai vợ chồng mời Chu Mai cùng nhau ăn bữa tối, thật ra Chu Mai không có việc gì, nhưng cô ấy thật sự hâm mộ tình cảm giữa hai người, cô ấy cảm thấy trống rỗng và bối rối nên nói dối không yên tâm đứa con đang ở nhà rồi rời đi.
Cố Bán Hạ đi chậm, lắc lư như một con chuột túi, Dung Chính sợ cô ngã, đỡ người ngồi xuống mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi Cố Bán Hạ vừa ngồi xuống, lập tức phát hiện cô quen biết những người bàn bên kia.
Còn không phải là gia đình Phó Cửu sao?
Cố Bán Hạ vẫn còn nhớ rõ chuyện mình bị Phó Cửu gài bẫy.
Chỉ là còn mỗi cô nhớ kỹ, Phó Cửu đã quên sạch từ lâu, vui vẻ đút đồ ăn cho con gái.
Ui, cô vợ Dư Duy Tây khẽ đá anh ta ở dưới bàn, anh ta ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mập mờ, nhíu mày, “Muốn làm?”
Dư Duy Tây đỏ mặt quay đầu nhìn bà vú, thấy bà vú đang vui vẻ chơi đùa cùng đứa bé trong nôi, cô ấy nhỏ giọng quát: “Anh bị thần kinh à, bên cạnh có người nhìn chằm chằm anh kìa.”
Phó Cửu không có hứng thú, “Chồng em đẹp trai như vậy, có người nhìn chằm chằm không phải là chuyện bình thường sao?”
“Đó là người mà anh quen biết, em đã gặp cô ấy nói chuyện với anh ở đơn vị.”
Phó Cửu nghe nói vậy, chậm rãi xoay người lại nhìn thử.
Đúng là có quen biết, nhưng ánh mắt của cô không được thân thiện lắm, Phó Cửu không quan tâm Cố Bán Hạ, nhưng anh ta có gặp qua Dung Chính vài lần, hai người tình cờ nhìn về phía đối phương, anh ta gật đầu, chào hỏi, “Dung tổng”. Dung Chính còn chưa đáp lại, Cố Bán Hạ bắt đầu khó chịu ra mặt, “Chô, không phải là bạn bè hồi trung học à? Sao nào, thấy không đúng à? Sao không gọi là A Chính nữa”.
Phó Cửu không đổi sắc mặt, “A Chính.”
Cố Bán Hạ cảm thấy rằng người này có da mặt dày nhất trên thế giới, dày đến mức cô không nói nên lời. Dung Chính cúi đầu, “Cục trưởng Phó.”
Hai người chào hỏi qua lại, sau đó thu hồi tầm mắt.
Dư Duy Tây tò mò, thò đầu qua thì thầm hỏi: “Đấy là ai vậy?”
“Con trai cả nhà họ Dung ở Đông Thành, cha anh ta đăng báo rằng đã cắt đứt quan hệ với đứa con trai này, kết quả là đứa con riêng của Dung gia phá Dung thị muốn đến bờ vực phá sản, nghe nói những người khác ở Dung gia mong muốn anh ta trở về nhưng anh ta từ chối.”
Dư Duy Tây chỉ nghe thôi đã tức giận, “Dung gia kia quá đáng thật.”
Phó Cửu không vui lắm, “Sao em lại tức giận thay người khác chứ?”
“Anh ấy rất đẹp trai nha, ai mà không đứng về phía người đẹp trai.”
Phó Cửu đập đũa lên bàn, Dư Duy Tây nghiêng người dỗ dành anh ta, “Nhưng chồng em còn đẹp trai hơn~”
Từ lúc Phó Cửu gặp người phụ nữ này đã không thích dáng vẻ vuốt đuôi ngựa của cô ấy, anh duỗi tay sờ vào trong quần áo cô ở dưới bàn, “Tối nay đưa hai đứa nhỏ cho bà nội giữ, anh muốn chơi em, rất muốn.”
Cố Bán Hạ ở bên kia bàn không nghe được đoạn đối thoại này của bọn họ, cô nói chuyện cũng lặng lẽ sờ soạng, khuyên nhủ Dung Chính, “Anh đừng kết bạn với loại người da mặt dày này.”
Dung Chính mỉm cười, kể từ khi Cố Bán Hạ mang thai, cô càng ngày càng trẻ con, có lúc nói chuyện rất buồn cười, anh rót nước cho cô, “Anh biết rồi, sẽ không kết bạn với anh ta.”
Cố Bán Hạ rất hài lòng, vốn muốn ăn, lúc này khẩu vị càng ngon hơn.
Tuy rằng Cố Bán Hạ vào bàn ăn sau, nhưng gia đình Phó Cửu nhiều người, có già có trẻ, lúc thanh toán hóa đơn đi ra, hai nhà lại đi cùng đường ở ngã ba.
Dư Duy Tây đẩy xe nôi, bà vú đi bên cạnh cô ấy, bé gái nhảy nhót vui cười, bị Phó Cửu giữ lại, tuy rằng da mặt anh ta dày, nhưng nhân cách vẫn còn xem được, dắt con gái sang một bên né tránh, “Được rồi, đi đường không thể đụng phải dì.”
Cố Bán Hạ nhìn bé gái, trắng nõn mềm mại, mũm mĩm như trẻ sơ sinh, đáng yêu vô cùng.
Sau khi lên xe, Cố Bán Hạ hỏi Dung Chính: “Nếu em mang thai hai bé gái, anh sẽ không thất vọng chứ?”.
Dung Chính: “Đều là con của anh, sao anh lại thất vọng được.”
“Nhưng không phải anh thích con trai sao?”
“Thì tiếp tục sinh, heo mẹ nào mà chỉ sinh có hai đứa?”
Cố Bán Hạ duỗi tay ra muốn đánh Dung Chính, giữa chừng thì bị Dung Chính bắt được, anh cười hôn lên bàn tay mũm mĩm của cô, cô nhất quyết phải hỏi anh mấy câu hỏi ngốc nghếch này, hỏi rồi còn tự mình tức giận.
Anh dịu dàng như vậy, so với trước còn khiến cô say mê anh hơn, Cố Bán Hạ lập tức mềm nhũn dựa vào trong ngực anh, “Chồng à, em yêu anh nhiều lắm, em muốn làm heo mẹ của anh.”
Dung Chính: “Vậy phải sinh ít nhất hai đứa con trai, là con gái thì tiếp tục sinh, sinh đến khi nào có hai đứa con trai mới dừng.”
Cố Bán Hạ tức giận, “Dung Chính, anh có ý gì? Coi em là heo mẹ à?”
Dung Chính: “….”
Ôi, phụ nữ.