Mùi Hương Của Riêng Em - Chương 75
Trần Hương rất tốt, ít nhất trong các cuộc họp mặt gia đình, mọi trưởng bối đều thích cô.
Mỗi lần cha mẹ Liêu Thuân nhìn hai người từ xa, tận mắt chứng kiến Liêu Thuân bóc tôm cho Trần Hương, cả hai cúi đầu thì thầm còn Liêu Thuân sẽ luôn mỉm cười.
Trong lòng cha mẹ Liêu Thuân tràn đầy cảm xúc, kể từ cuộc điện thoại đó, Liêu Thuân chưa bao giờ gọi điện về nhà nữa, cũng chưa một lần về nhà trong dịp Tết Trung thu và Tết Nguyên đán.
Nói Trần Hương không học thức cũng xong rồi, bây giờ người ta đã thi đậu Đại học, cha Liêu còn đến trường kiểm tra thành tích thi của cô từ năm nhất đến năm ba, mỗi môn đều đứng nhất, thậm chí còn được học bổng.
Tuy nhiên, Trần Hương rất khiêm tốn, lúc nói chuyện luôn ngoan ngoãn, tính tình dịu dàng, có lần ông quên áo khoác khi trở về thấy cô còn dùng khăn tay nhẹ nhàng lau áo khoác không may dính vết rượu.
Bọn họ cũng không nói gì, nhưng Trần Hương luôn dõi theo bọn họ rời đi với đôi mắt biết cười, hết sức lễ phép.
Trong lòng của cha mẹ của Liêu Thuân thoáng buông lỏng, chỉ là Liêu Thuân không phục, hai người trưởng bối lại vì mặt mũi cứ dằng co hơn nửa năm thì khi cô học năm 4, mẹ Liêu bị tai nạn giao thông, không may bị xe đâm vào bị thương ở chân.
Bạn thân nhất của mẹ Liêu gọi điện cho Liêu Thuân để thông báo, Liêu Thuân đến bệnh viện thăm, anh cau mày nhìn thấy mẹ anh đã già đi không ít, nên thu hồi sắc mặt dữ tợn, chỉ nói, “Sao lại không cẩn thận vậy chứ?”
Sau đó cha Liêu đến thì anh rời đi, hôm sau vẫn đến chỉ là cầm thêm canh xương hầm do Trần Hương làm.
Mẹ Liêu biết ngay khi nếm thử, nhưng bà không vạch trần, ngược lại bà có hảo cảm hơn với cô, Liêu Thuân ngồi xuống bóc quýt cho bà còn gọt táo, lột vỏ chuối, cái gì cũng làm xong mới đưa đến trước mặt bà.
Mẹ Liêu đã lâu không ở cùng với con trai mình, bà chỉ nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, một lúc lâu sau mới xúc động nói: “Con đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.”
Liêu Thuân im lặng một lúc.
“Thật ra, cha mẹ đã sớm chấp nhận Trần Hương chỉ chờ con chủ động đưa người đến gặp thôi.” Mẹ Liêu khẽ thở dài, “Con với cha đó hai người cứng đầu giống nhau, ai cũng không chịu thua.”
“Không phải cha mẹ không chấp nhận cô ấy mà là không chấp nhận được con.” Liêu Thuân gọt táo xong đặt lên bàn, “Con không phải kiểm sát viên, không phải luật sư, càng không phải giáo sư, con làm cho hai người xấu hổ.”
Tất nhiên, mẹ Liêu có một nỗi đau trong lòng, ông bà đều là hai giáo sư, hoàn toàn không rõ do ai mà Liêu Thuân trở thành như bây giờ. Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô dụng, anh đã 35 tuổi rồi, bọn họ có thay đổi gì cũng không còn được nữa.
“Con không cần cha mẹ chấp nhận.” Liêu Thuân lau sạch dao rồi đặt lên bàn, “Con và Trần Hương sống rất tốt, không cần bất kỳ ai tiếp nhận.”
Lúc đi ra thì gặp cha Liêu ở cửa, hai người nhìn nhau thoáng qua, Liêu Thuân không nói gì mà bước thẳng đi.
Hôm sau, anh không muốn đến, canh của Trần Hương đã nấu xong bèn gọi anh đi, chỉ là anh không đi, nên cô hiểu rõ bèn thay đồ tự mình đi.
Liêu Thuân tức giận nắm lấy cổ tay cô, cả gương mặt hung bạo, “Không được đi!”
Kể từ khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Liêu Thuân tức giận đến như vậy, Trần Hương không sợ hãi, nhưng cô cảm thấy buồn bã nói không nên lời, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Liêu Thuân buông tay rồi ôm người vào trong lòng, “Đừng chọc anh giận, ngoan nào, đừng đi!”
“Em chỉ mong khi đứa trẻ chào đời, nó có thể gặp ông bà nội.” Trần Hương sụt sịt.
Liêu Thuân sững sờ, một lúc lâu sau mới kéo người ra hỏi: “Em nói cái gì?”
“Em nói anh là người xấu.”Trần Hương khóc thành tiếng.
Liêu Thuân luống cuống tay chân lau nước mắt của cô, “Đừng khóc, đừng khóc, bà xã ơi anh sai rồi! Mẹ nó! Anh sai rồi! Em đừng khóc! Đừng khóc mà! Mẹ kiếp, chúng ta có con rồi sao?”
Trần Hương nức nở gật đầu.
Anh vừa mừng vừa sợ nhìn chằm chằm vào bụng của Trần Hương như một kẻ ngốc hồi lâu, mới lặp lại câu hỏi, “Chúng ta có con?”
Trần Hương lại gật đầu.
Liêu Thuân lại ôm người vào lòng nặng nề hôn lên miệng cô, “Vợ à, anh đang mơ à? Em có con rồi sao?”
Không hiểu sao hốc mắt Trần Hương lại ươn ướt, cô và Liêu Thuân đều là những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm nên họ khao khát tình yêu hơn những người khác.
Nhưng Liêu Thuân sẵn sàng dành tất cả tình yêu cho cô.
Cô cũng vậy, cô cũng bằng lòng cả đời này yêu thương anh.