Mùi Hương Của Riêng Em - Chương 76
Liêu Thuân đến bệnh viện vào buổi chiều với món canh trong tay.
Cha Liêu cũng ở trong phòng. Khi hai người gặp nhau, thái độ Liêu Thuân khác thường đã gọi “Cha”.
Cha Liêu giật mình, ông liếc nhìn anh sau khi xác định con trai mình thì khẽ ho rồi đáp, “Đến đây!”
Liêu Thuân nở một nụ cười trên mặt, hoàn toàn không giống như đang đến thăm mẹ mình đang nằm viện, mà cứ như đến thăm vợ mình sinh con, đổ canh trong tay ra đặt lên bàn còn quay đầu hỏi mẹ, “Mẹ, mẹ khát không? Có đói không? Muốn ăn gì không?”
Mẹ Liêu nhìn anh chằm chằm như nhìn thấy ma, rõ ràng hôm qua Liêu Thuân đi ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng, như thể anh sẽ không bao giờ đến nữa, ai ngờ hôm nay anh còn đến mà còn cười tươi đến kỳ lạ.
Mẹ Liêu nhìn bát canh trong tay anh gật đầu, “… Uống chút canh đi.”
“Được rồi, con sẽ đút canh cho mẹ.” Liêu Thuân vô cùng chăm chú, sau khi rót cho bà lại rót cho cha một chén, “Cha, còn nóng mau uống đi.”
Cha Liêu: “… Được.”
Bầu không khí hài hòa quái dị, cùng với nụ cười càng ngày càng kỳ lạ của Liêu Thuân, mẹ Liêu rốt cuộc không nhịn được hỏi anh: “Hôm nay con bị sao vậy? Có chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Khóe miệng Liêu Thuân cười sắp chạm đến mang tai bèn hỏi lại, “Có sao?”
Mẹ Liêu: “…”
Liêu Thuân nhìn xuống điện thoại của mình còn cười khúc khích, cha Liêu cũng tò mò nhìn sang. Liêu Thuân đưa điện thoại trong tay sang cho ông xem, “Cha à, xem cái này đẹp không?”
Đó là một đôi giày trẻ em. Giỏ hàng của Liêu Thuân là nôi hoặc quần áo trẻ em và giày dép, đủ loại màu sắc bao gồm cả bé trai và bé gái.
Cha Liêu sững sờ một lúc mới nhận ra chuyện gì, liền hỏi: “Trần Hương có thai?”
Mẹ Liêu nghe vậy cũng rất phấn khích, “Mang thai? Đã bao lâu rồi?”
“Hơn một tháng.” Liêu Thuân vẫn cười, làn da đen nhẻm, hàm răng to trắng bóng lộ ra rất rõ ràng.
“Để nói dì nấu cơm cho cho Trần Hương.” Mẹ Liêu bắt đầu sắp xếp, “Nếu không thích thì mẹ nhờ chị Nguyệt người quen của bạn mẹ nấu ăn cũng không tồi.”
“Không được.” Liêu Thuân từ chối. “Cô ấy không thích có người ngoài. Con có thể chăm sóc cô ấy.”
Mẹ Liêu lo lắng, “Vậy để mẹ xuất viện rồi đến chăm sóc con dâu.”
Liêu Thuân liếc bà một cái, “Mẹ chăm sóc ai chứ, mẹ còn cần người lo kìa.”
Mẹ Liêu không nói, bà nói với cha Liêu, “Anh thăm Trần Hương đi rồi coi bọn nó thiếu gì thì nói quản gia cầm đến.”
“Ừm.” Cha Liêu gật đầu, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Liêu Thuân ngồi một lúc, tin nhắn WeChat liên tục ập đến, tất cả đều là tin nhắn thoại của Lương Viên. Anh vừa bật lên chưa kịp đưa sát vào loa thì đã biến thành loa ngoài, “CMN! Liêu Thuân, tốc độ chú mày nhanh thật! Chó chết! Tháng trước vừa bảo không mang bao cao su thì tháng này đã mang thai!”
Mẹ Liêu: “…”
Liêu Thuân trả lời: “Chú cút đi!”
Sau khi Liêu Thuân phát hiện Trần Hương có thai, việc đầu tiên anh mở video call gọi cho mấy người anh em báo tin vui, “Hahahah cmn! Bà xã của ông đây mang thai rồi hahaha!”
Mấy người bọn họ nghe tin mà kích động, bọn họ còn chưa kết hôn, bạn gái thì đổi mỗi ngày đến bây giờ còn chưa ổn định.
Bây giờ nghe được tin tức, bọn họ mắng anh là chó động dục mỗi ngày, tinh trùng xông não.
Liêu Thuân không biết xấu hổ còn đáp: “Nói chung là cũng bình thường, cả nước thì tôi cũng top 3.”
Trần Hương cũng gửi một tin nhắn trên WeChat, Liêu Thuân mở xem, Trần Hương dặn anh trên đường về nhớ mua ít cà chua, anh đến cửa phòng bệnh còn đáp, “Biết rồi bảo bối.”
Cha Liêu quên lấy áo khoác, lúc quay về nghe anh trả lời.
Liêu Thuân ngẩng đầu lên gặp mặt cha Liêu, bèn nói với ông, “Không phải con nói cha.”
Khuôn mặt của cha Liêu co rúm rồi vất vả đáp, “Cha biết.”
Hôm nay, tâm trạng của rất tốt, anh nhìn thấy vẻ mặt của ông bèn không nhịn được nói, “Cha à, nếu cha muốn nghe con cũng không ngại gọi đâu.”
Tu dưỡng suốt đời của cha Liêu tiêu hao gần hết, đành nói với anh, “Cút!”