Trò Chơi Phóng Túng - Ngoại Truyện 2
- Home
- Trò Chơi Phóng Túng
- Ngoại Truyện 2 - phiên ngoại cosplay học trưởng ngốc nghếch và học muội 1.2
Hạ Hầu Khâm xông vào phòng thay quần áo nữ, vẻ mặt kích động đứng ở cửa, hai tay nắm chặt, càng không ngừng cổ vũ chính mình.
Đột nhiên, ánh mắt anh đảo qua, anh thấy một chiếc quần lót chữ T có hoa văn màu đỏ trắng và một cái áo lót ren màu đỏ nằm trên băng ghế dài trong phòng thay đồ.
A! Cái này chắc chắn là của học muội! Cô ấy là người đi học trễ cần thay quần áo và đi tắm vào giờ này. Hạ Hầu Khâm hưng phấn sải bước lên trước, bổ nhào vào ghế dài, kích động run rẩy hai tay cầm lấy chiếc bra bằng ren, ghé mũi vào ngửi ngửi, sau đó lại ngốc nghếch vùi cả khuôn mặt vào trong áo, vừa say sưa chà mặt vào đồ lót ren của Nam Sơ Hạ, vừa không quên xem chiếc quần lót có hoa văn trước mặt, mở ra, nhìn trái lại nhìn phải, ngốc nghếch nở nụ cười ở trên mặt.
À, đây là quần lót của học muội. Anh thật sự rất muốn ngửi một chút! Nhưng mà điều này không đúng! Không thể làm như thế. Trong lòng Hạ Hầu Khâm có tiểu thiên sứ tranh cãi không được bao lâu với tiểu ác ma, tiểu thiên sứ đã bị tiểu ác ma đánh bại một cách không thương tiếc. Một tay anh vo chiếc quần mỏng nhạt thành một cục, cái mũi ghé vào bên cạnh hít một hơi thật sâu.
Thơm quá! Đây là mùi hương của học muội sao? Nó có mùi rất thơm! Chỉ cần cướp nội y đem về, trong lòng Hạ Hầu Khâm vừa nghĩ, vừa không chút do dự nhét quần lót chữ T vào trong túi mình. Chỉ là tên ngốc này không để ý, một góc nhỏ của chiếc quần lộ ra bên ngoài túi quần bò.
Đột nhiên, Hạ Hầu Khâm nghe thấy ngoài cửa phòng thay đồ truyền đến tiếng hai cô gái nói chuyện với nhau. Anh vô cùng sợ hãi. Đây chính là phòng thay đồ nữ, nếu như bị bắt gặp, anh có giải thích cũng vô dụng. Chắc chắn sẽ bị xem là tên biến thái hay những kẻ trộm đồ lót.
Làm sao đây? Theo tiếng bước chân và tiếng nói của cô gái càng ngày càng đến gần, Hạ Hầu Khâm lo lắng đến mức trán đã toát ra mồ hôi lạnh. Đột nhiên, ánh mắt anh chợt lóe lên, phát hiện tủ chứa đồ trước mắt có thể vừa với anh. Tình huống cấp bách, không chấp nhận được anh nghĩ nhiều, Hạ Hầu Khâm vội vã buông chiếc áo lót ren, lắc mình trốn vào tủ chứa đồ.
“Cậu nói xem sao lại có người giả vờ như vậy. Dù sao tớ ghét nhất là loại con gái là bạch liên hoa (*). Thật sự rất đáng ghét.” Hạ Hầu Khâm mới vừa trốn vào tủ chứa đồ, cánh cửa liền mở ra, một giọng nói sắc bén truyền đến, giọng nữ đang trò chuyện với một cô gái khác bên cạnh về việc thị phi.
“Được rồi. Cậu đừng để tâm làm gì, mau lấy khăn tắm rồi chúng ta đi. Cậu tự đi được rồi, lại vẫn nhất định phải lôi kéo tớ. Thật là!” Một cô gái sốt ruột đáp.
Làm ơn đừng phát hiện ra tôi, không thấy, không thấy. Hạ Hầu Khâm gắt gao tựa vào tủ chứa đồ, trong lòng càng không ngừng cầu nguyện. Trời ơi, đừng để cho hai cô bé đó thấy, nếu họ nhìn thấy thì anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Tiếng bước chân của hai cô gái càng ngày càng gần đến tủ chứa đồ của anh, Hạ Hầu Khâm không chỉ toát mồ hôi đầy đầu, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi. Chỉ sợ hai cô bé kia đi đến tủ chứa đồ bên cạnh anh, bởi vì tủ chứa đồ thật sự quá nhỏ, anh chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng người dựa vào ở bên trong, nửa cửa tủ che lại, nếu cần thiết phải mở ra thì chắc chắc sẽ bị bắt quả tang.
Hạ Hầu Khâm cảm thấy trái tim của mình giống như một con sóc hoạt bát, càng không ngừng đập loạn xạ, từng hạt mồ hôi lớn từ trán nhỏ xuống mũi giày. Nhưng mà anh cũng không dám nhúc nhích, chỉ sợ phát ra tiếng ồn khiến cho hai nữ sinh phát hiện.
Cuối cùng, hai cô gái dừng lại cách tủ của anh hai hoặc ba khoảng cách. Hai người mở ra ngăn tủ, lấy ra khăn tắm lớn, có lẽ họ đang bận rộn nói chuyện phiếm, hai người cũng không ai nhìn anh. Hạ Hầu Khâm theo khe hở của tủ chứa đồ, thấy hai nữ sinh khóa kỹ ngăn tủ, quay người đi ra cửa. Theo tiếng bước chân dần dần biến mất, cuối cùng Hạ Hầu Khâm mở cửa tủ, thở phào nhẹ nhõm. Lấy ra khăn tay, lau giọt mồ hôi trên trán.
Nhưng mà anh chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng hát trong phòng tắm truyền ra.
Chết mất! Học muội thực sự bước ra vào lúc này. Hạ Hầu Khâm đột nhiên hối hận lúc ấy mình đã quyết định bốc đồng đến phòng thay đồ nữ tỏ tình với Nam Sơ Hạ rồi. Anh vội vàng dựa vào trong tủ chứa đồ, chuẩn bị trốn xong, chờ học muội đi ra ngoài rồi mình lại lén chuồn đi.
“A a a…” Nam Sơ Hạ khẽ ngâm nga, từ trong phòng tắm đi tới. Trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bộ ngực đầy đặn đung đưa khi cô bước đi.
‘Ừng ực!’ Hạ Hầu Khâm nhìn cảnh đẹp qua khe hở mà miệng nhịn không được nuốt nước miếng.
“Hà ha ha…” Nam Sơ Hạ vẫn tiếp tục khẽ hát đi tới trước tủ đồ của mình mở ra cửa tủ cởi khăn tắm ra tinh tế lau giọt nước trên người.
To quá! Đẹp quá! Hạ Hầu Khâm tiếp tục liếc trộm từ khe hở, nhìn Nam Sơ Hạ đang đối mặt với mình lau những giọt nước trên ngực, bộ ngực đầy đặn bởi vì ngoại lực mà run lên, hai đóa hoa màu hồng nhỏ cũng rung động mà xóc nảy lên xuống.
Quá kích thích rồi! Đẹp quá! Anh thật sự muốn nhào lên liếm một cái! Hạ Hầu Khâm nhìn cảnh đẹp trước mắt, nhịn không được toàn thân nóng lên, máu trong người dường như muốn đổ dồn về một chỗ.