Làng Rắn - Chương 23
Mấy ngày nay bụng Đậu Khấu trở nên to vô cùng, hàng ngày cô căng thẳng không ngớt, yêu cầu Huyền Thanh ở bên cạnh mình. May mà Huyền Thanh đã chuẩn bị từ sớm, mấy ngày trước bắt nhiều con mồi hơn ném bên ngoài hang.
Lê Hoa cũng thường xuyên sang bên này, vừa trấn an cô, vừa giúp cô làm chút đồ ngon tẩm bổ.
Lúc trở dạ là vào sáng sớm, bụng co rút đau đớn từng cơn làm Đậu Khấu tỉnh giấc.
“Ưm…” Cô mới nhăn mặt ưm một tiếng, Huyền Thanh lập tức tỉnh theo.
“Sao vậy? Sắp sinh à?” Anh lo lắng dò hỏi.
“Vâng, tìm chị Lê Hoa đi.” Đậu Khấu ôm bụng nhíu mày phân phó.
Trong phút chốc, Lê Hoa bị thân trăn của Huyền Thanh mạnh mẽ quấn kéo tới.
“Ôi… đừng nóng vội, cậu đi đun nước nóng trước đi, đợi lát nữa lau người sẽ dùng.” Lê Hoa còn đang ngủ trong hang động của mình đấy, đã bị Huyền Thanh đánh thức mang tới đây. Anh sốt ruột, nên sức lực siết eo Lê Hoa càng mạnh hơn. Chị ấy vừa nhảy xuống lập tức xoa xoa thắt lưng, vội vàng trấn an.
Đậu Khấu nằm trên giường đau đến mức dường như sống một ngày bằng một năm, sau khi chịu đau cả buổi sáng, rốt cục gần đến trưa sinh ra ba quả trứng. Gánh nặng của thân thể nhẹ đi một chút, cô cũng theo đó ngủ mê man.
Huyền Thanh ở bên cạnh chứng kiến Đậu Khấu đau đớn không thôi, bản thân lại không làm được gì, nên cực kỳ tự trách. Song sau khi đẻ trứng thấy bên dưới của cô chảy ra từng vũng máu, lòng thầm quyết định rằng, cho dù về sau cô có muốn sinh tiếp, anh cũng sẽ không cho phép.
Lê Hoa dùng lá cây đại thụ bọc ba quả trứng đưa cho Huyền Thanh, kế đó dùng khăn bông thấm nước nóng lau người cho Đậu Khấu.
Huyền Thanh ở sau lưng chẳng biết ra ngoài từ lúc nào, đến khi anh quay trở về, ba quả trứng đã không thấy đâu.
Sau khi Lê Hoa lau người xong, thấy chẳng còn chuyện gì chị ấy phải làm nữa, bèn chào một tiếng rồi rời đi.
Huyền Thanh nằm nghiêng cạnh Đậu Khấu nắm bàn tay nhỏ bé của cô, lòng thương tiếc vô cùng.
Lúc Đậu Khấu tỉnh lại thì đã khuya mất, chậu than ngay chính giữa hang vẫn còn đốt lửa, cung cấp chút tia sáng lờ mờ.
“Trứng em sinh đâu?” Cô vừa tỉnh lập tức truy hỏi. Tuy trước đó cô hơi bài xích, nhưng đứa bé ở trong bụng hơn một tháng, cho dù chúng toàn là rắn, Đậu Khấu cũng có tình cảm với chúng.
Huyền Thanh lại không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, thoáng sửng sốt mới thành thật trả lời, “Anh đem đi nơi khác rồi, đợi chúng nở ra, sẽ tự mình rời khỏi núi rắn.”
“Nhưng chúng có thể bị động vật khác ăn không… Nếu không thì đem về đây cũng được.” Đậu Khấu do dự một hồi, cuối cùng bản năng làm mẹ vẫn chiếm thượng phong.
“Không đâu, xung quanh đó anh có để lại mùi của anh, chẳng ai dám bén mảng đâu. Hơn nữa anh có thể cảm ứng được chúng, nếu chúng gặp chuyện không may anh sẽ biết ngay.”
Huyền Thanh dừng một chút, lại bổ sung thêm.
“Đời sau của thần rắn không cho phép sống tại núi rắn, chúng phải tự mình ra ngoài xông xáo, chỉ có sau khi trưởng thành mới được trở về. Nếu chúng không cách nào sinh tồn được ở bên ngoài cho đến khi trưởng thành, thế thì chúng chẳng có tư cách làm thần rắn.”
Mặc dù lời này cực kỳ tàn khốc, nhưng Đậu Khấu cũng hiểu đây là quy tắc sinh tồn của thiên nhiên.
“Được rồi, không lo cho chúng nữa. Đói bụng chưa? Anh đi nấu ít đồ cho em nhé?” Huyền Thanh thấy cô sợ sệt không nói gì, bèn chuyển chủ đề.
Thật ra mối quan hệ trong gia đình của thần rắn cực kỳ lạnh nhạt, giao phối và sinh sản chỉ là bản năng của tộc rắn. Để bộ tộc lớn mạnh, bất kể là rắn bình thường hay thần rắn cũng sẽ chọn thời kỳ động dục sắp kết thúc để sinh đời sau.
Đối với Huyền Thanh, Đậu Khấu sinh cho tộc rắn ba quả trứng coi như có cống hiến rồi, còn về sau tộc rắn sẽ như thế nào, cứ để những thần rắn khác quan tâm đi, đừng làm trễ nãi việc anh giao hoan với cô gái loài người bé nhỏ này.
Khi mùa đông tới, những đỉnh núi cao phủ đầy tuyết trắng và băng giá. Gió lạnh ngoài hang tàn phá dữ dội, gần như làm Đậu Khấu cóng đến nỗi không bước chân ra khỏi nhà, cả ngày chui rúc trong hang tránh rét.
Loài rắn bình thường phải ngủ đông vào mùa đông, còn thần rắn sau khi hóa thành người có thể khỏi cần ngủ đông, song cũng vì vậy mà giảm khả năng săn bắt. Do đó từ sớm Huyền Thanh đã bắt đầu tích trữ số lượng lớn lương thực, mùa hè và mùa thu ăn không hết thịt sẽ bảo Đậu Khấu đem đi phơi nắng làm thịt khô.
Cô ở bờ sông khai khẩn một mảnh ruộng nhỏ, thu hoạch được rất nhiều rau dưa, toàn bộ đều được cô đem đi phơi nắng làm rau khô.
Quả dại trong núi cũng dựa theo cách của chị Lê Hoa ngâm làm mứt, nói chung thêm một chút ngọt ngào cho mùa đông đơn điệu này.
Đậu Khấu thích sạch sẽ, dù cho trời đông giá rét, nhất định phải cách hai ngày tắm một lần.
Bởi vậy mỗi khi Đậu Khấu tắm, Huyền Thanh sẽ bị kêu đi bờ sông múc nước. Bếp lò ngay cửa hang được cô dời vào giữa hang rồi, có thể chiếu sáng cả hang động, và còn có thể sưởi ấm nấu ăn, tiện lợi hơn nhiều.